“… Cái gì?”. Ôn Thư Du nhất thời không hiểu được ý của anh, vô thức quay đầu về phía sau.
Lương Yến Tân đặt một tay đặt bên cổ cô, năm ngón tay duỗi ra phủ hơn phân nửa cổ cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh hơi nghiêng người về phía trước, chạm vào lòng bàn tay cô.
Vỏ nilon hình vuông bị bóp tạo ra tiếng sột soạt, các cạnh răng cưa cọ vào lòng bàn tay vừa lạnh, vừa ngứa.
Anh thu năm ngón tay lại, đan chặt với bàn tay cô, thứ đồ nho nhỏ mỏng manh kia cứ như vậy bị kẹp giữa lòng bàn tay của hai người.
Ôn Thư Du chợt hiểu ra đó là thứ gì.
“Là người khác cho em, em tiện tay nhét một cái vào túi mà thôi”. Cô như bị bỏng muốn rút tay về, nhưng lại bị năm ngón tay thon dài của người đàn ông siết chặt lại không thể nhúc nhích.
Trong lúc giãy giụa, gói nilon nhỏ không ngừng phát ra tiếng động khiến cô càng thêm đỏ mặt, tim đập dồn dập.
“Anh… anh nắm thế này làm gì?”.
Ôn Thư Du không nhúc nhích nữa. Sở dĩ cô mang theo cái này là để đề phòng, cũng là vì A Chu và Gia Ninh đã cảnh báo cô, nhưng ai biết được phản ứng đầu tiên của Lương Yến Tân khi phát hiện cô mang theo áo mưa lại là chê cô mang ít?!
Làm gì có ai ra ngoài mà để nguyên hộp vào túi của mình! Hơn nữa túi của cô cũng đâu chứa nổi cả hộp.
Trong đầu cô không tự chủ được hiện ra rất nhiều hình ảnh thân mật ướt át khiến tim đập nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936131/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.