Mấy ván bài tiếp theo, Lương Yến Tân liên tiếp thực hiện “cướp tiền” theo mong muốn của ai đó. Ôn Thư Du ngồi bên cạnh quan sát một cách thích thú. Cô thật sự muốn xem anh chơi bài. Cô nhớ rất rõ trải nghiệm đó cách đây vài năm, nhớ rõ anh hút xì gà ngoài ban công xong quay lại giúp mình giải vây. Anh còn nói: “Bắt nạt một cô bé còn ra dáng nỗi gì”. Sau đó, anh ngồi xuống bên cạnh cô, ghé lại hỏi cô: “Muốn anh giúp em không?”. Niềm vui không thể diễn tả được khiến cô vui vẻ trả lời “Muốn”. Dù bây giờ họ đã thân thiết hơn nhưng cô vẫn không quên được cảm giác người đàn ông bỗng nhiên tới gần khiến trái tim cô đập thình thịch và vẻ kiêu ngạo điềm tĩnh trên khuôn mặt của anh khi anh bày mưu tính kế. Khi cô nói muốn chia tiền thắng cho anh, anh không cần, cho cô giữ lại mua kẹo ăn. Còn bây giờ… “Anh thắng thì có phần thưởng gì không?”. Lương Yến Tân ung dung nhìn cô. Ôn Thư Du quay trở về thực tại, nhỏ giọng đáp: “Anh muốn phần thưởng gì”. “Cho em nợ trước”. Cô không biết có phải mình bị choáng hay không mà lại hỏi anh: “Tính tổng lấy một phần thưởng hay thắng một ván là một phần thưởng?”. Lời vừa nói ra cô đã lập tức hối hận. Cho tới bây giờ, Lương Yến Tân vẫn luôn cố gắng hết sức để đạt được “lợi ích” và thực hành các nguyên tắc tối đa hóa lợi nhuận của mình trên thương trường, cô đã không nghĩ ra điều đó nên mới tha thiết dâng mình đến miệng cọp. “Đừng nhé em gái Ôn!”. Người bên cạnh nghe không nổi nữa: “Nếu cứ thắng một ván em lại cho cậu ấy một phần thưởng, thế chẳng phải cậu ấy sẽ liều mạng chơi đến chết à? Không chừng còn muốn đánh đến hết đêm lột sạch cả tiền đi đường của bọn anh đấy”. “Đúng vậy đó, xin hai người thương xót giùm cho, đừng lấy chúng tôi ra làm công cụ hẹn hò khoe ân ái nữa. Tôi còn hy vọng hôm nay thắng chút tiền về ăn ngon một bữa đây”. Ôn Thư Du không nhịn được mỉm cười, vội vàng che miệng ho nhẹ một tiếng, nói lại một cách hợp lý: “Vừa rồi do em đã nói không suy nghĩ”. Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, vừa lúc đối diện ánh mắt như đang cười của anh. Lương Yến Tân nhìn cô không nói gì, con người màu nâu nhạt chìm đắm trong ánh đèn, dáng vẻ lộ rõ đã nhìn thấu được những tính toán nhỏ của cô. Anh nhếch môi cười, từ chối cho ý kiến. Mọi người bắt đầu và đương nhiên không có gì hồi hộp về người thắng nhiều nhất hôm nay. Vậy mà người đàn ông hiếm khi tham gia cuộc chơi vẫn chưa có ý định dừng tay khiến những người khác kêu khổ thấu trời. “Em gái Ôn, ngăn người đàn ông của em lại giùm bọn anh đi!”. Đêm nay Ôn Thư Du chứng kiến Lương Yến Tân thắng hết ván này đến ván khác, ngay bản thân cô cũng không chịu được ánh mắt ai oán của mọi người. Cô xoay người thăm dò nhìn anh, muốn nói rồi lại thôi. “Xem đủ rồi à?”. Anh hỏi. Cô gật đầu lia lịa: “Xem đủ rồi”. Trong lúc chơi bài hôm nay, phần lớn thời gian ánh mắt cô không ở trên những quân bài mà ở trên người anh. Môi giây cô nhìn đều phát hiện thêm một điểm: trước kia cô bị cuốn hút bởi ngoại hình của anh không phải là không có nguyên nhân. Cuối cùng, cuộc chơi mà mọi người bị đơn phương nghiền ép kết thúc bằng một câu “Xem đủ rồi” của Ôn Thư Du. Trên đường trở về, Lương Yến Tân ngồi bên cạnh cô. Anh nhắm mắt lại ngả người ra phía sau nghỉ ngơi, nhưng vẫn nắm lấy tay cô theo thói quen. Người anh thoang thoảng mùi rượu, hòa với ánh đèn neon chiếu vào qua cửa kính khiến cho người khác mơ màng ngà say. Ôn Thư Du nghiêng đầu dựa vào vai anh, tiếp theo đã bị người đàn ông ôm lấy. “Buồn ngủ à?”. Anh nói với giọng điệu mệt mỏi. “Không có, em chỉ muốn dựa vào anh”. Lương Yến Tân nhắm mắt lại, khóe môi nhẹ nhàng cong lên. Bầu không khí trong xe im lặng một lát, anh bỗng nhiên dùng đầu ngón tay khều cổ tay cô, khiến cô hơi ngứa ngáy: “Anh đã chuẩn bị cho em một phần quà tốt nghiệp”. Ôn Thư Du lập tức lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lộ rõ vẻ chờ mong: “Quà gì vậy?”. “Em thử đoán xem?”. Anh mở mắt, đáy mắt hiện lên ánh cười nhàn nhạt phản chiếu qua ánh đèn đêm. Cô chăm chú nhìn gương mặt thâm thúy cùng ánh sáng lướt qua sống mũi cao của anh, ngẩn người trong chốc lát. Sau đó cô ghé vào vai anh, nắm lấy cà vạt của anh lắc lư. “Không đoán, anh chỉ biết dụ em”. “Ngày kia”. Lương Yến Tân lười biếng nghiêng đầu, khẽ cúi xuống hôn lên trán cô: “Ngày kia sẽ nói cho em biết”. …. Ngày hôm sau Ôn Thư Du ở nhà, đoán già đoán non xem Lương Yến Tân rốt cuộc sẽ tặng gì làm quà tốt nghiệp cho mình. Nhìn dáng vẻ thần bí của anh, khẳng định sẽ không phải quần áo trang sức bình thường, những thứ đó anh đã mua quá nhiều rồi. Không phải là… Một suy đoán bất chợt xẹt qua đầu cô khiến gương mặt cô nóng bừng lên, cả người chui tọt vào chăn. Nhưng đến sớm hôm sau khi rời giường tắm rửa sạch sẽ, cô vẫn bị ma xui quỷ khiến lựa chọn tỉ mỉ trong tủ quần áo. Trước khi ra khỏi cửa cô lại quay trở về phòng, mở chiếc “hộp” Khúc Vân Chu tặng cô, lấy ra một cái nhét vào trong túi. Mặc dù có thể sẽ không dùng đến, nhưng… Ôn Thư Du mím môi, thấp thỏm đi xuống lầu. Triệu Đường Như biết người đã đến ngoài cửa, mỉm cười đưa cô ra ngoài. Ngay khi ngồi vào ghế sau xe, trước mắt cô bỗng nhiên tối sầm lại, miếng vải lụa mềm mại mịn màng che mắt cô, phía sau đầu còn buộc lại thành một nút thắt. Cô sửng sốt, theo bản năng đưa tay lên muốn tháo xuống: “Anh làm gì vậy?”. Người đàn ông giữ tay cô từ phía sau, ngăn cản phản ứng theo bản năng của cô. “Đến nơi em sẽ biết”. “… Úp úp mở mở”. Ôn Thư Du chậm rãi bỏ tay xuống. Lương Yến Tân buông tay ra, ánh mắt trượt dần từ trên chiếc khăn lụa che mắt xuống dưới. Gương mặt của cô đã bị che hơn phân nửa, mép vải phía dưới bị sống mũi nâng lên thành hình vòng cung thanh tú, bên dưới là chóp mũi nhỏ nhắn cùng cánh môi đỏ mọng. Anh bình tĩnh nhìn vài giây, đợi âm thanh kéo lên của vách ngăn trên xe kết thúc, anh mới cúi đầu xuống. Người trong lòng lại muốn giơ tay đẩy anh, anh nhanh lẹ đặt tay ra sau đầu cô, cười khẽ: “Hôm nay ngoại trừ tài xế, chỉ mình anh được nhìn thấy em”. Nụ hôn bịt mắt khuếch đại tất cả giác quan một cách tinh tế, một trải nghiệm hoàn toàn khác lạ. Vì thế khi Ôn Thư Du xuống xe, cả người cô vẫn cảm thấy lâng lâng, giống như chưa đáp xuống mặt đất. “Đã tới chưa?”. “Đưa tay cho anh”. Cô mím môi, giơ tay lên sờ soạng thăm dò bên ngoài nhưng nhanh chóng đã bị một bàn tay ấm áp nắm chặt. Dây đeo túi xách vốn đang đeo trên vai cũng trượt xuống theo động tác đó. Túi xách lắc lư trên không trung, cô nhanh tay nắm lấy, nhưng vẫn không ngăn được đồ bên trong rơi ra ngoài. Son môi và một số đồ dùng lẻ tẻ khác rơi xuống đất, tiếp theo là tiếng quần sột soạt. Lương Yến Tân cúi xuống nhặt đồ giúp cô. Đột nhiên, tất cả âm thanh đều biến mất. “Sao vậy anh?”. Ôn Thư Du chần chừ nói. Người đàn ông nắm chặt tay cô, sau đó anh đến gần cô, cúi đầu ghé sát vào tai cô. “Một cái?”. Anh cười mơ hồ, nghe lại giống như mang theo chút ý tứ cắn răng không vui: “Nếu thật sự làm, em cảm thấy chỉ như vậy là đủ rồi?”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]