Dịch: Phi Phi
Ánh đèn đường hắt qua cửa sổ xe tạo thành những vệt sáng loang mờ ảo.
Ngón tay thon dài của người đàn ông càng thêm trắng trẻo thanh lãnh dưới ánh đèn. Mỗi lúc nâng lên hạ xuống, khớp xương trên mu bàn tay càng vô cùng nổi bật.
Ngón tay nắm lấy nhành hoa tường vi trắng muốt, nhẹ nhàng hướng lên trên. Cuối cùng, đầu ngón tay xen qua từng lớp cánh hoa, chọn lửa tỉ mỉ rồi bứt một cánh hoa.
…
Ôn Thư Du bị người đàn ông ôm chặt trong lòng.
Điều hòa trong xe phả gió ấm khiến hai má, vành tai và cổ cô ngày càng đỏ; đồng thời cũng khiến cô cảm thấy mệt mỏi lẫn buồn ngủ.
“Mệt rồi hử?”. Người đàn ông xoa nắn vành tai cô với lực vừa nhẹ vừa ngứa.
Cô ghé sát vào ngực anh, “Vâng” một tiếng mềm như bông.
Cảm xúc ở vành tai vô cùng thoải mái khiến cô càng thêm buồn ngủ.
“Thế đi về nhé”.
Nghe vậy, Ôn Thư Du bỗng tỉnh táo lại, miễn cưỡng nâng mí mắt nặng trĩu, “Muốn đuổi em đi à?”.
“Không muốn đi sao?”. Lương Yến Tân nhẹ nhàng tét lên mông cô, ý tứ rất ám chỉ, “Hay là đêm nay đừng đi nữa”.
Cô rùng mình, cảm giác xấu hổ lẫn giận dỗi đan xen vì hành động của anh khiến cô co rúm người, sau đó lập tức nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Đồ lưu manh nhà anh!
“Em đi đây, đi ngay bây giờ”. Cô cất cao giọng nói.
Anh cười một tiếng, “Được, đi nào”.
Ôn Thư Du giận lẫy, cọ tới cọ lui bỗng giật mình, người đang ôm cô tự nhiên buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936113/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.