Editor: Rubybu/ Beta: Mạc
Chớp mắt không khí giữa hai người trở nên im lặng, Ôn Thư Du đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, nhưng vì đã nói ra những lời đó nên cô không thể làm gì khác hơn ngoài nhỏ giọng bào chữa: “Ý của em là… anh vừa mới đưa em về mà em đã đuổi anh đi luôn, hình như được không tốt lắm…”.
Cô chưa kịp nói xong thì đột nhiên có một bàn tay che mắt cô.
Giống như lần đó ở trường đua ngựa.
Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng anh thở dài bất lực.
Ôn Thư Du ngây người, giây tiếp theo, cô bị anh ôm vào lòng.
“Anh vẫn luôn đợi em gọi anh ở lại”. Nói xong anh dừng lại một chút, lát mới tiếp tục nói: “Nhưng đến cuối cùng vẫn không đợi được”.
Vòm ngực của anh rộng lớn rắn chắc, cô còn có thế nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ, vững vàng khi dựa vào anh, bỗng dưng tất cả sự tủi thân và bất an đều bị đẩy lùi.
Cảm giác an toàn và sự ỷ lại đột nhiên nảy sinh của cô đối với anh khiến đôi mắt cô trở nên ấm áp, làm cô quên đi cảm giác xấu hổ thường có trước đây.
Thậm chí, thiếu chút nữa cô còn muốn cọ vào ngực anh, sau đó dùng hai tay ôm lấy eo anh, giống như mấy giờ trước vậy.
Nhưng cuối cùng cô vẫn kìm nén lại.
“Anh vẫn chưa đi ạ?”. Cô cụp mắt ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, cảm nhận được sự ấm áp của làn da dưới lớp áo sơ mi của anh, hai má theo đó cũng nóng dần lên: “… Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936083/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.