Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi 
“Mùi hương trên người em sao lại quen thuộc như vậy?”. 
Quen thuộc? 
Nhanh như chớp, Ôn Thư Du lập tức phản ứng, trên người cô vẫn còn lưu lại mùi nước hoa xịt tối hôm qua! Trước khi ăn sáng, Thi Tình còn hỏi cô dùng loại nước hoa nào. 
Anh ấy ngửi thấy rồi sao? 
Có tật giật mình, cô nhất thời luống cuống, cố gắng bình tĩnh giơ cánh tay lên giả vờ ngửi: “Mùi hương quen thuộc… là mùi gì vậy?”. 
Anh nhìn cô chằm chằm cười khẽ: “Mùi hương mà anh hay dùng”. 
“Có sao?”. Cô nhíu mày giả vờ nghi hoặc, sau đó bừng tỉnh nhỏ giọng “Ồ” một tiếng: “Bộ quần áo này của em treo cùng áo khoác của anh, có thể là bị dính mùi một chút”. 
“Thế hả”. 
Người đàn ông không hỏi nữa, gật đầu xoay người tiếp tục đi về phía trước. 
Xem ra anh đã bị thuyết phục bởi đáp án này. 
Ôn Thư Du yên lặng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi vui mừng như được ân xá. Cũng may tối hôm qua cô xịt không nhiều lắm, nếu không cái cớ vớ vẩn này cũng không dùng được. 
Cô vội vàng giơ tay chạm vào mặt mình, may mà không quá nóng… 
“Đúng rồi”. Cô buông tay xuống hỏi anh: “Khi nào giặt xong áo khoác em sẽ trả lại cho anh nhé?”. 
“Tùy em”. 
Hai người bước tới trước cửa xe, anh mở cửa xe bên ghế phụ ý bảo cô ngồi vào.  
Sau khi lên xe, anh khởi động xe đi dọc theo con đường rộng rãi hướng về phía trước. 
“Em có nên gọi điện nói với giáo viên một tiếng không?”. Ôn Thư Du hơi ngập 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/241815/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.