Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi
Sau khi Tống Gia Ninh mở đầu, bí mật được giấu kín lâu nay cũng trở nên dễ nói hơn. Vì vậy Ôn Thư Du kể lại hết mọi chuyện từ lần đầu gặp gỡ của họ.
Cơ bản đã nói xong, cô cúi đầu chọc ngón tay vào miếng gạc trên cánh tay, má và vành tai hơi ửng đỏ, im lặng không nói gì.
“Cho nên chai nước hoa kia của cậu là vì anh ta nên mới mua hả?”.
Ôn Thư Du không nhịn được, nhếch miệng cười: “Còn phải cảm ơn cậu! Nếu không phải ngày hôm đó cậu muốn vào cửa hàng kia xem thì mình cũng không phát hiện được chai nước hoa này”.
Tống Gia Ninh nhìn khuôn mặt cười ngốc nghếch của cô, không nhịn được cười rung rốn ngã về phía sau: “Miên Miên, bây giờ trong đầu mình cậu giống như một đứa ngốc mê trai đi ngửi mùi nước hoa vậy”.
“Cái gì mà mê trai! Mình đâu có!”.
Hai người vui vẻ cười đùa, cuối cùng Tống Gia Ninh vội vàng kêu lên: “Không được, không được, quay lại về vấn đề chính! Cậu còn chưa giải thích rõ ràng, đừng hòng giấu giếm!”.
“Mình đã nói hết rồi mà”.
“Nói hết mới lạ!”. Tống Gia Ninh giả bộ tức giận nhíu mày, dáng vẻ nghiêm nghị: “Cậu nói chuyện nửa ngày cũng chưa nói anh ta là ai, bao nhiêu tuổi rồi”.
Ôn Thư Du hắng giọng, buồn bã nói: “… Hai mươi sáu”.
“HAI MƯƠI SÁU!”.
“Mình nói rồi! Anh ấy là bạn của anh trai mình, nên tuổi cũng đâu thể còn nhỏ nữa đúng không?”.
“Mình còn tưởng là bằng tuổi anh trai cậu”. Tống Gia Ninh sửng sốt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/241814/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.