Cùng lúc đó, tại Lộ gia, Lộ Chấn Vân và Hoàng Lệ An đang ngồi thảo luận một chút, cũng không phải bọn họ suy nghĩ nhiều, từ sau khi kết thúc tiệc sinh nhật, Lộ Thừa Hữu vẫn luôn nói mình rất bận, nên chưa từng về nhà, bọn họ đã đồng ý cho anh ra ở riêng, dù sao con cái đã lớn, luôn muốn có không gian độc lập của riêng mình. Hơn nữa, từ khi tiếp nhận mọi việc ở công ty, Lộ Thừa Hữu luôn tận tâm tận lực, khác biệt hoàn toàn với những công tử con nhà nhà giàu khác, lúc nào cũng chỉ hận không thể chơi hết được mọi thứ hay ho trên đời, nhưng Lộ Thừa Hữu chưa bao giờ như thế.
Anh không đi du lịch, tuy rằng đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng cũng chỉ là vì công việc mà thôi.
Những năm gần đây, nếu như thực sự phải kể ra những nơi anh đã đến, thì mới biết hình như không có nơi nào anh chưa đến.
Trước khi tiếp nhận công ty, anh thậm chí còn chưa bao giờ đi tàu hay máy bay, đến cả lần đi đò duy nhất từ trước đến giờ cũng là do lúc đó lớp học tổ chức du xuân. Cuộc sống của anh chỉ có thể dùng mấy chữ không thú vị để khái quát, nhưng anh cũng không để tâm. Phòng anh luôn luôn gọn gàng ngăn nắp, không có bất kỳ dơ dáy bẩn thỉu nào, mà anh vĩnh viễn có thể nhớ kỹ được mình để đồ ở đâu, không bao giờ bị mất thứ gì. Đương nhiên, anh cũng không thích người khác vào phòng của mình, càng đừng nói đến chuyện động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-khong-muon-gap-go-nguoi-khac/185655/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.