Cô vừa mới cầu nguyện xong, Lộ Thừa Hữu đã lái xe đến, mà Lộ Chấn Vân và Đồng Hoàng Lệ an tĩnh ngồi trong xe.
Hai chiếc xe đồng thời đi trên đường lớn, Tô Thiển Oanh ngồi ở phía sau cùng ông nội và mẹ, cô không ngừng nhìn ra cây cối hai bên đường, khóe miệng hơi co rút một chút.
Mọi người đều băn khoăn chọn giữa đi Núi Ma Huyễn hay là Biển Lập Phương, Lộ Thừa Hữu chọn đi Núi Ma Huyễn, cũng không biết vì sao Tô Thiển Oanh nhất định đòi đi Biển Lập Phương. Tô lão gia chiều theo ý Tô Thiển Oanh, Lộ Thừa Hữu đứng một bên không tỏ thái độ gì, nghĩa trong tên, Biển Lập Phương là chỗ vui chơi dưới nước. Thật ra, lúc này Tô Thiển Oanh đã cảm thấy hối hận, cô rất ghét phải mặc áo tắm xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng chính cô là người đâm lao, vậy thì phải theo lao thôi.
Thích thú thưởng ngoạn cảnh đẹp thế nào cô đều không biết, nhìn bọn họ vui vẻ, trong lòng cô chỉ thấy chua xót. Chỉ có một sự việc ngoài ý muốn xảy ra, Tô lão gia có lẽ vì ở lâu trong nước, thân thể liền yếu đi, mọi người lại phải đưa ông đi bệnh viện. Tuy rằng chỉ là cảm mạo nhất thời nhưng cũng không dám xem thường, dù sao Tô lão gia tuổi cũng đã lớn, lại bị huyết áp cao, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra sự cố, ví dụ như người bị mắc bệnh tim, cho dù tại lúc này không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng lúc sau thì ai có thể đoán trước được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-khong-muon-gap-go-nguoi-khac/185654/chuong-4-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.