Thời gian trôi một cách chậm rãi. Lúc cô tỉnh dậy thì đã gần đến giờ bay. Cô cầm theo hành lí, các vật dụng cần thiết, hộ chiếu, vé máy bay ra khỏi phòng.
Hàn Kỳ đã chờ sẵn cô dưới sảnh.
" Sao anh không gọi em dậy vậy?"
" Anh thấy em ngủ ngon quá nên không lỡ đánh thức, đây cà phê cho em"
" Em cảm ơn"
Cô nhấp một ngụm cà phê rồi uống, thật thoải mái, trong đầu cô bây giờ mọi thứ đều trống rỗng hết cả. Như thế cũng tốt, cô không suy nghĩ sẽ thấy thoải mái hơn. Đã sang thu, cái lạnh se se cũng đủ khiến cô rùng mình. Thân hình của cô hơi run run, Hàn Kỳ tiến đến nhẹ nhàng khoác chiếc áo cho cô.
" Lạnh không tốt cho sức khỏe đâu. Lấy áo anh mặc nhé, nó rất ấm nhỉ"
" Em cảm ơn, nó rất ấm"
Nhìn quanh một lượt , Lâm Dương có lẽ sẽ không đến đây đâu, mong chờ làm gì. Thế nhưng cô đã nhầm, chiếc xe ô tô đậu trước sảnh khách sạn. Lâm Dương bước xuống, thật là đẹp, dáng người lẫn phong thái của anh cũng đủ khiến bao cô mê mệt. Anh bước đến chỗ cô, nhìn chiếc áo.
" Chiếc áo đó là của em sao?"
" Không là của Hàn Kỳ, anh đến đây làm gì?"
" Anh đến để đưa hai mẹ con em ra sân bay, được chứ?"
Cô toan từ chối nhưng Lâm Trạch đã chạy ra ôm chầm lấy ba nó.
"Mẹ con muốn đi với ba, mẹ cho con đi nhé"
" Được thôi, mẹ sẽ đi với chú Hàn Kỳ"
Lâm Dương tỏ vẻ không hài lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chay-tron-khoi-anh-sao/1503275/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.