Mấy ngày hôm sau, cô và anh kể từ ngày hôm đó cũng không gặp nhau lần nào. Hôm nay về nhà thấy Hàn Phong đứng ở ngoài cửa, Tuyết Lam đi lại gần mở cửa.
"Anh đến có việc gì sao?" cô hỏi.
"Anh vào nhà đi" cô đẩy cửa bước vào.
"Anh uống nước đi" cô đưa nước cho anh.
"Anh đến tìm em có chút chuyện" anh nói.
Cô nhìn anh, chờ xem anh nói gì. Anh lấy từ trong túi ra một tấm thiệp, đưa cho cô.
Cô tò mò, cầm lên xem là gì. Cô đọc từng chữ cái trên đó, cô sững lại, tay cô run.
"Anh muốn mời em đến dự đám cưới của anh và Diệp Nhi, mong em đến góp vui nhé" anh nhìn ra ngoài cửa nói.
Cô hơi cúi mặt xuống, cố kìm lại những giọt nước mắt chuẩn bị hơi rơi ra ngoài, không biết cô hít thở sau bao nhiêu lần nữa mới có thể mở miệng nói được.
"Vâng" cô muốn nói một câu nào đó thật dài nhưng không nói được, cổ họng cô như bị chặn lại.
"Em sẽ đến...góp vui cùng anh và cô ấy" cô nói ngắt quãng, cố lấy lại tinh thần.
"Anh cảm ơn"
"Anh về nhé"
Cô đứng dậy mở cửa cho anh, nhìn theo bóng lưng người đàn ông mà cô yêu, người đàn ông ấy còn 4 ngày nữa sẽ trở thành chồng người ta, cô nở nụ cười chua xót.
Quay trở lại vào nhà, cô vào bếp nấu cơm tối ăn, không may cô bị con dao cứa vào tay, máu dần chảy ra ngoài.
Cô nhìn vết thương trên tay mà tủi thân bật khóc nức lên.
"Đau quá, hic, sao lại đau thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-buoc-phai-yeu-toi/931562/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.