Từ lúc về nhà, cô cứ nhốt mình trong phòng mãi, mọi người lên khuyên cô xuống ăn cơm nhưng cô không chịu.
" Tuyết Lam, xuống ăn cơm thôi con " bác quản gia đứng ngoài cửa gọi.
* Cạch *
Cô mở cửa ra, nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô " Sao con lại khóc vậy?" bác hỏi.
" Dạ con không sao " cô đi xuống dưới nhà ăn trưa.
" Con nói đi có chuyện gì vậy?, nhỡ đâu ta lại giúp được con " bác vỗ lưng cô nói.
" Hàn Phong...anh ấy tỉnh lại rồi ạ " cô nói.
" Thằng bé tỉnh dậy là tốt quá rồi " bà vui sướng nói to.
" Nhưng anh ấy không nhớ ra con là ai và còn nhận một người phụ nữ khác là bạn gái nữa " cô cúi mặt xuống khóc.
* hic *
" Thôi con nín đi, thằng bé sẽ sớm khỏi bệnh thôi, đừng khóc nữa " bác vỗ vai cô.
" Ăn nhiều vào mới tốt cho em bé chứ " bác múc thêm cơm vào bát cho cô.
" Vâng, con cảm ơn ạ hic " cô ăn hết bát cơm rồi mới đi lên phòng.
Do mệt quá nên cô đã nằm ngủ tới chiều, tỉnh dậy đã hơn 3 giờ, cô dậy lái xe tới bệnh viện, đi ngang qua siêu thị cô mua trái cây anh thích ăn.
Nhìn qua cửa thấy trong phòng bệnh có mỗi anh, cô nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
" Anh đang đọc sách sao?" cô cầm giỏ trái cây đặt lên bàn.
" Cô lại đến đây?" anh lạnh nhạt hỏi.
" Em đến thăm anh mà "cô đứng cạnh giường.
" Không cần đâu, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-buoc-phai-yeu-toi/931551/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.