Sau khi nghe xong lời Băng kể, hai ông bà rất đau lòng, không nhờ đứa con gái bé bỏng lại phải chịu nhiều tủi thân như vậy.
" Ba mẹ xin lỗi, đã để con khổ nhiều rồi " bà cầm lấy bàn tay cô gục mặt xuống khóc.
" M...mẹ " cô tỉnh lại.
Thấy vậy Băng vội chạy đi gọi bác sĩ.
" Con thấy đau ở đâu không?" ba cô hỏi.
Cô khó khăn mở mắt, do phòng quá sáng nên cô chưa thích nghi kịp, mắt cô nheo lại.
" C...con của con?" cô đứa tay xuống bụng.
" Bé con không sao, con đừng lo " bà cầm tay cô nói.
Cô chống tay vào giường ngồi dậy " Để ba đỡ con, từ từ thôi " cô ngồi tựa vào thành giường.
Sau khi được nghe bác sĩ thông báo về tình trạng sức khỏe, cô cũng đỡ lo hơn cho bé con.
Cô bảo ba mẹ về nghỉ ngơi, chuyện hôm qua cũng quá mệt rồi. Băng có ở đây nên ông bà mới chịu đi về.
" Hàn Phong và Trần Quân Minh, hai anh ấy sao rồi?" cô hỏi Băng.
" Trần Quân Minh thì tỉnh dậy rồi nhưng Hàn Phong anh ấy vẫn còn đang hôn mê " Băng buồn bã nói.
" Mình muốn tới chỗ anh ấy " cô ngồi dậy định đi xuống giường.
" Đê mình đỡ cậu " Băng chạy lại đỡ cô ngồi ra xe lăn.
Băng đẩy xe về phía phòng của anh, phòng được làm bằng kính trong suốt. Cô phải đi thay đồ bảo hộ rồi mới được vào trong.
" Hàn Phong, sao anh chưa tỉnh lại chứ " cô cầm lấy bàn tay anh áp vào mặt mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-buoc-phai-yeu-toi/931550/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.