Buổi chiều.
Chúc Chúc biết chị hai sắp đến một nơi gọi là phòng thu âm để ca hát.
Bé tích cực giơ tay nhỏ lên, bày tỏ mong muốn đi cùng, bé thích nghe chị hát.
Cố Thanh Uyển giải thích với người bạn ở phòng thu kia một chút, rồi mới đồng ý để em gái đi cùng cô.
Cô đeo khẩu trang và nắm chặt tay nhỏ của bé, rời nhà để đến phòng thu âm.
...
Xe nhanh chóng đến nơi.
Cố Thanh Uyển dắt em gái xuống xe: "Chúc Chúc nghe nè, bên trong có nhiều bạn tốt của chị hai lắm đó. Nếu em cảm thấy ngại thì có thể đứng sau lưng chị hai nha."
"Chúc Chúc không có ngại đâu." Chúc Chúc tự tin ngẩng đầu nhỏ lên.
"Ừm, Chúc Chúc giỏi nhất." Cố Thanh Uyển mỉm cười: "Chúng ta vào nhé."
"Dạ."
Chúc Chúc gật gật đầu nhỏ và đi bên cạnh chị hai vào trong.
"Ồ! Dễ thương quá đi! Thanh Uyển, đây chính là em gái mà bạn thường kể ha."
Chúc Chúc nhìn chị có mái tóc ngắn đang chạy tới, tư thế chạy của chỉ khiến bé nhớ đến khủng long lớn mà bé thấy trên tivi, làm bé sợ tới lập tức trốn sau lưng chị hai.
Cố Thanh Uyển nhìn thấy phản ứng dễ thương của em gái, dường như bé đã quên đi câu nói "Không có ngại" mình nói trước đó.
Cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ đầu em gái, nhìn người chạy tới trước mặt: "Lâm Dao quá kích động rồi đấy, chậm lại tí nào."
Lâm Dao đến và nắm tay của Cố Thanh Uyển: "Mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-thao-thiet-ba-tuoi-ruoi-roi-do-/3631058/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.