Lục Vô Túy chợt nhận ra mọi chuyện đã thay đổi.
Vốn dĩ, nhà là tổ ấm êm đềm của hắn, mỗi ngày đi làm về, vợ vui vẻ, con cái ngoan ngoãn, hắn có thể rũ bỏ mọi mệt mỏi thường ngày trong môi trường này.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu từ ngày Giang Hoài chạy vào nôi ngủ lúc nửa đêm.
Cơn ác mộng của hắn cũng bắt đầu.
Con thì không có việc gì, nhiệm vụ lớn nhất mỗi ngày là nằm ngủ, nhưng Giang Hoài ngay cả ngủ cùng hắn cũng không có!
Đối với Lục Vô Túy chuyện này giống sét đánh giữa trời quang.
Dù gì hắn cũng đã rất vất vả vượt qua hai tháng, bây giờ vợ đã ở bên cạnh, chẳng lẽ còn muốn hắn uống thuốc ngủ để sống sót sao?
Không nói tới việc không ngủ cùng nhau.
Thậm chí ngay cả nghĩa vụ vợ chồng cũng không cần nghĩ đến nữa.
Tuy rằng trong lòng không yên, nhưng Lục Vô Túy vẫn cố gắng bình tĩnh lại, hỏi Giang Hoài: “Con ngủ một mình cũng khá tốt, ban đêm cũng có người làm trực đêm nhìn, em chạy tới ngủ chung giường với con, con có thể vui hay không?"
Giang Hoài nghe hắn nói như vậy, liền bắt đầu do dự.
Lục Vô Túy bắt được sự do dự của cậu, dỗ dành nói: “Nếu là em, mỗi ngày bị ép đến không có chỗ ngủ, chẳng phải sẽ khó chịu sao?”
Giang Hoài nghe được hắn nói như vậy, lập tức nói: "A, có lẽ là không."
Lục Vô Túy khá kiên nhẫn, lúc này nếu không kiên nhẫn vợ hắn sẽ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614796/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.