"Lục Vô Túy..." Giang Hoài có chút khó chịu gọi hắn, "Nếu như tôi thật sự xảy ra chuyện, anh có thể đừng như Đường thúc được không?"
Lục Vô Túy không trả lời.
Trong bóng tối, khuôn mặt hắn không chút biểu cảm, nhìn kỹ thì có thể thấy có chút phản kháng.
Hắn không những phản đối ý kiến này, thậm chí còn không muốn đồng ý yêu cầu của Giang Hoài.
Hắn biết mình không thể làm được điều đó.
Thấy hắn đã lâu không lên tiếng, Giang Hoài lại gần nói: "Được không? Tôi thấy anh rất đáng thương, nếu con trở thành anh thứ hai chẳng phải càng đáng thương hơn sao?"
Lục Vô Túy nói: “Em cho rằng tôi đáng thương, vậy có phải không nên nói những lời như vậy?"
Giang Hoài cảm thấy hắn có vẻ tức giận.
Bình thường cậu không thể biết được Lục Vô Túy đang thực sự tức giận hay giả vờ.
Nhưng giờ phút này, cậu cơ hồ không cần cố tình phân biệt, cậu cũng hiểu Lục Vô Túy nhất định là đang thực sự tức giận.
Giang Hoài thực sự có chút lúng túng.
Lúc này, Lục Vô Túy bỗng nhiên ôm chặt cậu, vùi đầu vào cổ cậu.
Giang Hoài mím môi.
Cậu thích con, mà cậu cũng thích Lục Vô Túy.
Họ là một gia đình, trong tiềm thức của cậu, đã đặt Lục Vô Túy và đứa bé vào cùng một con thuyền, tuy nhiên sau khi nghe được chuyện xảy ra với Đường Bình Kiến, cậu mới phát hiện ra rằng đôi khi cha và con không nhất thiết phải ở cùng một con thuyền, cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614768/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.