Lần này nó không thành công.
Lục Vô Túy kiềm chế bàn tay đang chuẩn bị cử động của mình, nói với Giang Hoài: "Bé ngoan, em về phòng ngủ trước đi."
Đúng lúc Giang Hoài lắc đầu.
Cánh cửa trước mặt hai người đột nhiên từ bên trong mở ra, lộ ra khuôn mặt hốc hác của Đường Bình Kiến.
Giang Hoài và Lục Vô Túy đồng thời sửng sốt, sau đó sắc mặt Lục Vô Túy tối sầm, nói với Giang Hoài: "Em về trước đi."
Giang Hoài nắm lấy tay áo Lục Vô Túy, tỏ rõ không muốn quay về, nhìn hắn, hình như là sợ Lục Vô Túy và Đường Bình Kiến sẽ đánh nhau.
Cậu cũng không biết trước đây chuyện giữa Đường Bình Kiến và Lục Vô Túy vẫn ổn.
Giờ mới biết, chợt cảm thấy Lục Vô Túy có thể chịu đựng được việc Đường Bình Kiến ở nhà lâu như vậy - tính tình của hắn quả thực quá tốt.
Đường Bình Kiến cũng sửng sốt một chút sau khi nhìn thấy Lục Vô Túy.
Lục Vô Túy vẻ mặt vô cảm: “Tôi nhớ rõ tôi đã nói, để ông biến ra khỏi nhà tôi.”
Giang Hoài muốn nói lại thôi, muốn Lục Vô Túy đừng nói chuyện như vậy.
Nhìn theo hướng này, Lục Vô Túy khi nói chuyện với ông ấy cũng khá là nhân từ - ít nhất hắn không dùng từ ngữ th.ô tục nào.
Lúc Đường Bình Kiến đi tới, cảm giác như ông đã uống rất nhiều rượu.
Tuy rằng hiện tại đã tỉnh táo, nhưng nếu dựa sát vào một chút, vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, ông thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614766/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.