Đúng lúc này, Giang phu nhân đã đi được nửa cửa, quay lại nắm lấy cánh tay Giang Hoài, kéo cậu ra ngoài.
Giang Hoài vẻ mặt mờ mịt.
Giang phu nhân đứng đối diện với cậu, vẻ mặt rất phức tạp.
Giang Hoài muốn nói lại thôi.
Khi nhìn mí mắt của Giang phu nhân, tầm mắt hạn hẹp là có ý nghĩa gì?
Giang Kỳ Dân cũng không giải thích với cậu.
Giang phu nhân không hy vọng cậu hiểu được, liền thở dài nói: "Dưới lầu có rất nhiều người, con đi tìm bọn họ chơi đi."
Giang Hoài có chút hoang mang.
Dưới cái nhìn của cậu, Giang phu nhân che mặt, không được tự nhiên nghiêng mặt sang một bên.
Ánh mắt Giang Hoài dừng lại trên mặt bà, do dự một lát, vẫn hỏi: “Ngài bị ngã à?”
Nháy mắt, trong mắt Giang phu nhân có những giọt nước mắt nhàn nhạt.
Bà kìm lại những giọt nước mắt đang trào ra, có chút nức nở nói: "Mẹ không có ngã, không sao đâu."
Giang Hoài nhìn bà, dáng vẻ không giống như không có chuyện gì.
Cậu có chút kiên trì nói: “Nếu đau quá thì phải bôi thuốc, bôi thuốc thì sẽ hết đau.”
Giang phu nhân không cầm được nước mắt.
Bà đột nhiên nói: "Điềm Điềm, bây giờ con sống ở Lục gia có vui không?"
Giang Hoài cảm thấy câu hỏi này có chút quen tai.
Lục Vô Túy hình như đã hỏi cậu chuyện này cách đây không lâu.
Lần trước cậu cũng không trả lời nghiêm túc lắm, kỳ thật nghĩ kỹ lại thì cậu nói chung là vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614726/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.