Chín giờ tối, Lục gia.
Khi Giang Hoài trở lại Lục gia, đèn thường sáng, nhưng hôm nay tất cả đều tắt.
Lúc này cậu còn chưa có ý thức được cái gì không thích hợp.
Cũng may quản gia để đèn ở cửa ra vào cho cậu, Giang Hoài sờ so,ạng thay giày, sau khi lên lầu hai liền đi thẳng ra ban công. Cậu vẫn còn nhớ Lục Vô Túy sắp đi công tác về, cậu phải dọn ban công trước khi hắn trở về.
Nhưng mà, khi ra ban công, lại phát hiện cây mình trồng đã không cánh mà bay.
Giang Hoài: “……”
Cậu xác nhận hai lần, mới dám xác định cây của mình đã biến mất.
Có thể đi nơi nào?
Giang Hoài ở nháy mắt nghĩ tới quản gia, chính là trong khoảng thời gian này tới nay, quản gia thấy cậu ở trên ban công cũng không có ngăn cản.
Đúng lúc này, quản gia bưng một tách cà phê lên lầu.
Sau khi Giang Hoài nhìn thấy, lập tức chào hỏi, quản gia có chút kinh ngạc: "Giang thiếu gia, ngài đã trở về?"
“Ừ” Giang Hoài cắn m.ôi dưới “Anh còn chưa ngủ sao?”
Quản gia khẽ cười "Ừm, hôm nay Lục tiên sinh về rồi, hơn nữa so với mấy ngày trước còn nhiều việc hơn."
Giang Hoài sững sờ khi nghe những lời anh nói.
Lục Vô Túy…… Đã trở lại?
Cậu quay đầu lại và liếc nhìn về hướng ban công.
Quản gia nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, Lục tiên sinh nói, chờ thiếu gia trở về đi gặp ngài ấy, ly cà phê này nhờ thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614389/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.