Ngày hôm sau, trên quãng đường Giang Hoài cùng Lục Vô Túy đi lãnh chứng, Giang Hoài đã được "chăm sóc" hơn bao giờ hết.
Đêm qua, sau khi Giang Hoài nói mấy câu đó, hai người rơi vào im lặng chưa từng thấy.
Ánh mắt Giang Hoài càng vô tội.
Lục Vô Túy càng trở nên im lặng hơn.
Kỳ thật hắn đã sớm đã quên mất cái bình hoa, cái bình hoa kia chẳng là gì đối với hắn.
Cũng bởi vậy, hắn mới không bao giờ nghĩ rằng Giang Hoài mấy ngày nay tới lấy lòng hắn.
…… Chỉ là vì cái bình hoa mà thôi.
Chồng sắp cưới của hắn nghèo đến nỗi thậm chí không thể trả mấy chục vạn cho một chiếc bình.
Sau khi Giang Hoài hỏi hắn có thể cho một chút thời gian hay không.
Lục Vô Túy từ giữa hai hàm răng nặn ra: "Cậu nghĩ như thế nào?"
Tuy rằng hắn kiên quyết không thừa nhận chính mình thẹn quá hóa giận.
Nhưng sau đó, hắn không nhìn ra điều này qua hành vi của Giang Hoài.
Chính là, Giang Hoài tương đối ngây thơ, cho nên mới cảm thấy hắn sẽ không thư thả cho mình rất là bình thường.
Trước khi hai người ra ngoài, Giang Hoài vẫn còn đang thu thập chiếc cặp nhỏ.
Cậu cảm thấy ngày này ngoài Tết Nguyên Đán còn là một ngày quan trọng hơn nên đã đặc biệt chuẩn bị rất nhiều thứ.
Lục Vô Túy chuẩn bị đi ra ngoài, cậu đã đợi hắn ở cửa.
Hai người họ có thể nói là hai con người hoàn toàn trái ngược nhau trong cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614385/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.