Trong xe đến nhà họ Lục, Giang Hoài cuộn mình trên ghế sau, hai mắt vô hồn như người mất hồn.
Lục Vô Túy ngồi bên cạnh, không hề lên tiếng, áp suất không khí rất thấp.
Lục Vô Túy của ngày hôm qua thật sự là có đủ đáng sợ.
Giang Hoài nhớ lại liền...... Cảm thấy đau lòng cho ví tiền của chính mình.
Sau khi làm vỡ chiếc bình, sắc mặt Lục Vô Túy liền trở nên đặc biệt khó coi, Giang Hoài nghĩ rằng hắn có thể thực sự thích chiếc bình này.
Ngay khi cậu định xin lỗi, Lục Vô Túy nói "Chiếc bình có từ năm 1982, niên đại không phải quá cũ."
Giang Hoài biết chính mình gây ra họa, cúi đầu xuống.
Lục Vô Túy tiếp tục nói: "Nhưng nó là từ tay của một chủ nhân đã qua đời, là cô phẩm."
Cho nên, rất quý.
"Tiền mặt hay Alipay?"
Ngày đầu đến sống ở nhà họ Lục, Giang Hoài quang vinh mắc nợ mấy chục vạn.
Đây là lần đầu tiên Giang Hoài gặp phải chuyện như vậy, lúc đó còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi Lục Vô Túy đóng sầm cửa lại trước mặt, cậu mới giật mình kinh ngạc phát hiện......
Mấy chục vạn?
Sự việc này quả thực là lỗi của Giang Hoài, cho dù là cố ý hay vô ý, cậu cũng không chuẩn bị chạy trốn.
Nên trả lại bằng cách nào?
Ngay cả khi cậu bán tất cả các bức tranh mà mình có thể bán được bây giờ, phỏng chừng cũng còn chưa đủ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614375/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.