Giang Hoài phản ứng lại nói: "Là anh kêu người tới đón."
Lục Vô Túy cởi áo vest, lộ ra áo sơ mi trắng như tuyết bên trong, thản nhiên nói: "À, tôi nhớ rồi."
Hắn phát hiện, phản ứng của Giang Hoài thực sự chậm hơn rất nhiều so với người bình thường.
Không thành vấn đề, dù sao người ta cũng đã đến dưới mí mắt của hắn, hắn không tin một người có thể diễn liên tiếp trong một hai ngày, nhưng có thể diễn đến mấy tháng sao?
Nếu thực sự có thể diễn trong nhiều tháng, xem như cậu ta lợi hại.
Chờ thêm mấy tháng nữa, thủ tục kết hôn và ly hôn của hai người hẳn là đã xong xuôi, người này cũng không thể làm phiền hắn nữa.
Hiện tại hắn cũng không muốn người này làm phiền đến mình.
"Quản gia có nói cho cậu biết, sống trong nhà này có cần phải chú ý cái gì không?" Lục Vô Túy mặt không chút thay đổi nói.
Giang Hoài sững người một chút, quản gia nhìn Lục Vô Túy có chút kinh ngạc.
Một lúc sau, khi Lục Vô Túy càng ngày càng mất kiên nhẫn.
"Rất đơn giản" Lục Vô Túy ngồi ở trên sô pha nhấp một ngụm trà ngon đã pha từ lâu "Trong nhà này, cậu không được vào phòng của tôi, không được đụng vào đồ của tôi, còn có đừng làm ồn quá... "
Giang Hoài do dự mà gật đầu.
Vì sống trong nhà người khác nên cậu phải vâng lời chủ nhà.
Sau khi nghe Lục Vô Túy dặn dò một loạt chuyện, cậu đột nhiên ngắt lời hắn: "Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614373/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.