Trời còn chưa sáng, Bạch Yến Thừa đã tỉnh rồi.
Cảm giác đầu tiên mà anh cảm nhận được chính là nhiệt độ thuộc về người khác trong lồng ngực mình, cùng với sức nặng gác lên bắp chân.
Anh có hơi không chờ đợi nổi nữa muốn biết tình hình lúc này, thế là bèn mò tìm hộp kính bên gối, mở ra lấy kính đeo vào, trước mắt lại trở nên rõ ràng. Hoang mạc bấy giờ đang rạng sáng, trong một mảnh trời sớm màu lam lập lòe ánh ban mai, đỉnh đầu đen nhánh của Túc Tinh Dã lọt vào tầm mắt Bạch Yến Thừa
Mặt của đối phương chôn trong ngực anh, đầu gối lên cánh tay anh, cả người co lại trong lòng anh, một chân rút ra gác ngang lên bắp chân của anh.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở kéo dài, giống như điệu nhạc uyển chuyển, chứng tỏ Túc Tinh Dã vẫn còn đang trong trạng thái ngủ say.
Bạch Yến Thừa nhẹ nhàng nâng cằm đối phương lên, người ngủ say không có ý thức phòng bị, gương mặt nhanh chóng lộ rõ trong tầm mắt anh.
Đôi mắt to tròn nhắm hờ, lông mi vừa dài vừa cong, cánh môi hồng nhạt vẽ ra một đường cong nho nhỏ, trên mặt hiện ra ý cười thõa mãn trông như đứa trẻ đang vui sướng lắm.
Bạch Yến Thừa lập tức nhớ lại hình ảnh đêm qua, có đến vài lần anh bị người trong ngực phá đến tỉnh giấc.
Túc Tinh Dã là một nhóc quỷ nói dối, luôn miệng đảm bảo với anh là mình ngủ ngoan lắm, nhưng cả tối ngủ chẳng có nề nếp gì, ba lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-dang-gia-vo-ngoan-do/2560177/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.