Em cô đơn, cô đơn là được, anh thật sự chẳng cần tới mỉm cười trong hồi ức của em.
Em không tin em sẽ ngốc nghếch tới nỗi không thể quên, cũng chẳng thể buông bỏ.
Con người vốn dĩ đã cô đơn, thứ đã vay mượn đều nên được hoàn trả.
Rồi em sẽ cai anh. Vẫn là anh vẹn nguyên ấy.
Là em tự nằm mơ anh đã thay đổi gì, có yêu nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Mỗi người có nghiệp chướng nhân quả của riêng mình, sẽ có gì thì cũng chẳng có gì.
<Cô đơn, cô đơn là được>
—Tô Tử Quân.
————————-
Tô Tử Quân bình tĩnh lại, sau đó mới đứng dậy bước những bước chân kiên định. Cô nhớ lại, bắt đầu từ lúc nào đây, từ lúc nào cô bắt đầu quan tâm tới cậu thiếu niên ấy? Cô luôn thích đưa ra rất nhiều yêu cầu, không phải vì sở thích của cô quá phong phú, chẳng qua chỉ là muốn có được sự quan tâm của một người khác. Chỉ có điều, đến cuối cùng, từng chút từng ít đều bị đáp lại bằng sự lạnh nhạt. Một hôm, khi về nhà, cô thấy anh ngồi trên sofa uể oải hút thuốc, khi ấy rõ ràng anh mới học lớp Mười một, nhưng khuôn mặt đã tỏa ra khí chất anh tuấn. Cô cứ nhìn anh như thế, gần như quên cả chuyển động.
Cho đến khi Tô Diệc Mân về phòng mình, cô mới bước tới nơi anh vừa nằm. Tàn thuốc anh vừa hút bị ném ở một chỗ hơi khuất. Cô khom người, sau đó nhặt đầu mẩu thuốc đó lên. Cô chạm vào, có nhiệt độ ấm áp. Cô cười khẽ, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-chung-ta/4068159/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.