20 phút sau mới có mặt, thấy con gái ngồi trước cổng trường tay che mặt khóc, được cô giáo bên cạnh an ủi bằng những lời lẽ ngon ngọt nhưng hoài không chịu nín, Phương Viên chạy đến, gọi tên con:
- Phương Nguyệt! Phương Nguyệt!
Con bé ngước đầu lên, khi thấy cha nó mừng rỡ đứng lên nhưng không hiểu sau lại khóc nhiều hơn nữa, nước mắt giàn giụa trên mặt, kêu lên một tiếng "Ba!", nhất định là rất vui mừng tới khóc đây mà. Phương Viên cúi cúi xuống ôm con vào lòng, đứng dậy xoa lưng nó an ủi:
- Phương Nguyệt ngoan đừng khóc nữa! Có ba ba đây rồi, ba sẽ đưa con về nhà.
Trước khi đi anh không quên cúi đầu gập người cảm ơn cô giáo vì đã ở lại chờ đợi cùng Phương Nguyệt. Cô giáo có vẻ khó chịu nói không sao, chỉ mong sau này phụ huynh cố gắng dù bận tới đâu cũng phải cố gắng sắp xếp đón con đúng giờ chứ đừng có giao cho nhà trường.
Cô ấy còn nói hơn nửa tháng nay ngày nào mẹ cũng tới đón trễ, 04.30 tan học nhưng tới 06.20 mới thấy mẹ tới đón, mà không phải ngày nào cô cũng có thể ngồi canh chừng bé như hôm nay, có hôm con bé ngồi một mình từ chiều tới tối.
Nghe xong Phương Viên vừa bàng hoàng vừa tức giận quay qua nhìn thấy đôi mắt sưng húp của con gái, hai bàn tay, đôi chân trắng nõn nà đã bị muỗi đốt đến nổi mẩn sần sùi hết lên rồi. Nhìn mà xót xa ăn năng vô cùng, hối hận vì vợ không làm tròn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657597/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.