Từ sau hôm ấy, hai trái tim như đã nguội lạnh, tình cảm của họ trở nên nhạt đi, Phương Viên không hỏi, Lâm Dao không nói. Lời nói không thể thốt ra, khi một người thất vọng đến đỉnh điểm, trầm mặc thường là tiếng khóc lớn nhất của một người.
Có lẽ... Trầm mặc là nỗi tuyệt vọng sâu sắc nhất. Phương Viên không nói cô ấy cũng không đủ hiểu, thời gian dài lòng sinh ra oán hận.
Từ khi TS gặp chuyện Phương Viên thường xuyên về nhà muộn vì tăng ca, nhưng Lâm Dao lại cảm thấy không an tâm, nghi ngờ anh ấy lén lút qua lại với Doãn Bảo Quyên, luôn thích hỏi han tung tích của anh ấy. Bất kể lúc nào, cô cũng nghi ngờ, muốn biết chồng mình đi đâu, làm gì. Nếu chẳng may anh ấy về nhà muộn thì cô ấy sẽ cáu kỉnh, trách móc.
Hỏi quá nhiều can thiệp quá mức vào quyền riêng tư công việc cá nhân, cô ấy truy hỏi, tra gắt gao tất cả mọi vấn đề xung quanh càng khiến anh ấy cảm thấy cô phiền phức.
Ai cũng có quá khứ, có thể khi gặp Lâm Dao, Phương Viên đã trải qua nhiều mối quan hệ. Nếu đã chấp nhận yêu đương, kết hôn với anh ấy thì cũng nên chấp nhận cuộc đời anh có một phần quá khứ không thể nào xóa bỏ được.
Tuy nhiên, nhiều cô ấy lại không như thế, cô thích bám víu vào đó, hỏi đi hỏi lại, tìm hiểu kỹ càng những mối quan hệ cũ. Nếu như không được đáp ứng thì dùng dằng giận dữ và nghi ngờ linh tinh.
Thực ra Lâm Dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657596/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.