Mẹ chồng đang cho gà ăn thóc trước sân, một hình ảnh vô cùng bình dị, đúng lúc ông Phương Điền vừa đi chợ về chạy chiếc xe cub xanh lam thời xưa, bóng lưng thấp thoáng đứng trước cổng ông bấm còi kêu tránh. Theo quán tính cô quay người ra sau nhìn, Phương Điền thấy con dâu liền thắng xe lại, vẻ mặt hớn hở reo lên:
- Lâm Dao hả con?
An Diệp nghe chồng gọi tên con dâu nên ngước đầu nhìn ra cổng, thấy hai cha con đang dắt xe vào trong. Đôi tay run run, cho rằng mình đã nhìn nhầm, bước lên phía trước để nhìn kỹ hơn.
Khi xác thực đúng là Lâm Dao, bà nở nụ cười tươi ân cần hỏi thăm, ba người cùng vào nhà ngồi nói chuyện, Phương Điền đem nước sâm, bánh trái ra mời.
Ông hỏi về cuộc sống suốt hai năm qua của Lâm Dao, cô ấy thành thực trả lời, cũng như tâm sự những điều mình chưa từng kể ra cho người ngoài. Khoảnh khắc ấy cô như trút được gánh nặng trong lòng, giữa nhà chồng cũ và mình dường như không còn khoảng cách.
An Diệp hỏi sao không đưa cháu về cùng, cô ấy nói vì mình đi công tác bận việc nên không tiện dẫn con theo, hơn nữa con bé còn phải đi học. Biết ông bà nội thương, nhớ cháu, trước khi đi đã có ý định thăm nhà ngay từ đầu nên cố tình chụp mấy bức ảnh dễ thương của con gái nhỏ ở nhà cho cha mẹ chồng xem.
Dù không được gặp mặt trực tiếp, nhưng nhìn cháu lớn lên từng ngày qua từng tấm ảnh chụp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657591/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.