Lâm Dao vân vê ly trà hoa cúc trong tay. Suốt hai năm nay lương tâm cô ấy vẫn cắn rứt không yên vì nợ Phương Viên một lời xin lỗi từ tận đáy lòng.
Cô ấy biết mình vô tình làm tổn thương anh nhiều lần, nên muốn chân thành sửa chữa sai lầm so với việc tùy ý để tình hình phát triển. Dẫu sao biết sai có thể thay đổi… Kết quả không phải lúc nào cũng tệ.
- Em xin lỗi anh nhiều lắm, khiến anh chịu ấm ức trong nhiều năm như vậy, không những không hiểu cho anh, còn hùa theo mẹ nói những lời không đúng về anh… Giờ em hối hận lắm, em muốn bù đắp cho anh.
Phương Viên đột nhiên bật cười, đúng là một câu chuyện nực cười mà, sau bao nhiêu năm Lâm Dao vẫn hài hước như ngày nào. Yêu một người, bên nhau mà không biết trân trọng, khi ở bên thì nghi ngờ nhau, khi mất đi lại hoài niệm, khi nhớ nhung thì muốn gặp, gặp rồi lại tiếc quá muộn. Vượt đường xa chạy tới nói mấy lời vô nghĩa này, nếu trước kia cô nhận ra sớm có phải cả hai đã không bỏ lỡ nhau hai năm rồi không?
Một tay doãn ra đặt trên bàn, tay kia đặt trên gối ngả lưng ra sau dựa vào ghế. Mỗi người đều có một vết thương lòng, Lâm Dao giấu trong đôi mắt, Phương Viên lại giấu trong nụ cười.
- Bù đắp hả? Ba năm sống trong ấm ức tủi nhục, bây giờ em nói muốn bù đắp cho anh? Bù đắp bằng cách nào? Em lấy cái gì để bù đắp đây?
- Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657590/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.