Cái gió thu lạnh nhè nhẹ lướt qua những ngọn lá một cách vô tình lại nhẹ nhàng như múa bay vào khung cửa sổ phòng bệnh.
- Haiz!- Lam Nhiên thở dài.
Từ cái lúc mà La Đình Diệp bị thương tới giờ đã được...3 giờ đồng hồ rồi! Mà tại sao chỗ chấn thương của hắn lâu lành thế nhỉ? Báo hại cô phải ở lại chăm sóc hắn.
- Nhiên, tôi khát! - Tiếng nói khàn khàn hơi yếu của La Đình Diệp vang lên.
- Được, được. Tôi đến đây!
- Này, anh uống đi, uống rồi nhanh bớt bệnh. - Vừa nói Lam Nhiên vừa rót nước vào một cái...bình thủy tinh "nhỏ" chà bá lửa đưa cho La Đình Diệp.
- Cảm ơ....- Chưa kịp nói cho trọn vẹn một lời cảm ơn thì La Đình Diệp xém ngất vì sock nặng.
- Anh ngồi dậy không được sao? Để tôi đỡ anh dậy nhé!- Lam Nhiên vô cùng hồn nhiên khi thậm chí không biết bản thân sắp bức người ta "bội thủy" rồi!
Lam Nhiên luôn xuất sắc trong mọi vấn đề nhưng trừ việc phân biệt cái bình với cái ly, cái chén với cái bát là hoàn toàn không thể làm được. Cho nên, với Lam Nhiên, một bình nước là bằng một ly nước, một bát cơm là bằng một chén cơm.
Khi Lam Nhiên chuẩn bị đưa cái "ly nho nhỏ" đến miệng La Đình Diệp để hắn cung cấp nước và "các chất khoáng cần thiết cho cơ thể" thì:
- Em giết tôi đi! - La Đình Diệp phản ứng trước chiếc "ly".
- Hả?
- Nếu em không thích tôi thì chỉ cần nói là không thích, tôi sẽ tự cuốn chăn gối và mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-anh-thua-em/1350/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.