Chương trước
Chương sau
“Ngày hôm nay ngươi chia rẽ ta và phu quân, cũng như tình cảm của con trai ta và người thương của nó, ta sẽ ghi nhớ chuyện này. Ta nguyền rủa ngươi, kẻ thấp kém, mai sau ngươi cũng sẽ nếm qua nỗi cay đắng của tình yêu như chính ta hiện giờ mà thôi”.

Ta chợt nhớ ra lời nguyền năm xưa đã đặt lên Tauren. Ta không ngờ nó có thể ứng nghiệm. Nhưng trong sâu thẳm thâm tâm của Adena này, ta chưa bao giờ mong muốn Tauren phải chịu đựng kết cuộc như vậy. Trước cái chết của Enlerde đáng thương, ta đã rất tức giận. Khi chúng ta không kiểm soát được chính mình thì thường làm những việc ngu ngốc, thậm chí độc ác như ta của trước đây.

– Nhưng chẳng phải người tiên bất tử sao? – ta quay sang phu quân – Các người chỉ chết nếu như bị vũ khí tác động vào cơ thể, làm sao có thể chết vì một nỗi đau tinh thần chứ?

– Có đấy, thưa nữ thần – Farlen giải thích – Chúng tôi có thể lìa đời nếu con tim tan nát. Điều đó còn khủng khiếp hơn việc bị gươm giáo đâm vào người.

Tesindir đặt tay lên vai ta.

– Sao mẹ phải tỏ vẻ khó xử chứ? Đó chẳng phải là tin tức tốt sao? Con thật sự đang rất vui đấy, cha mẹ à.

– Con… con muốn nói gì?

Tesindir bật cười khùng khục, điệu bộ trông rất kì lạ.

– Ả ta sắp chết rồi, ả phải chết để trả giá cho những gì mình đã gây ra với Enlerde.

Ta và Thingildur kinh ngạc nhìn con trai. Tesindir từ trước đến nay luôn là đứa con hiền lành, lương thiện với mọi người. Nhưng nó vừa bảo nó thấy “vui” trước cái chết của Tauren sao?

Tesindir vẫn còn mang mối hận với Tauren vì đã giết người thương của nó. Sự hận thù đã khiến con trai hiền lành của ta thay đổi như thế này, liệu Tesindir còn mang mặt tối nào khác hay không?

Tesindir đâm lưỡi gươm vào vai Farlen và cười lớn.

– Nói với gã hoàng tử đó ta sẽ không để hắn ức hiếp mẹ ta nữa đâu.

Farlen ngã gục xuống đất. Các thuộc hạ của gã bắt đầu xông lên giao chiến với Thingildur và Tesindir. Dù phu quân hay con trai của ta đã cố hết sức đối đầu với đám lính thiện chiến của Green Garlen, nhưng xem ra họ đã bắt đầu kiệt sức. Celas run rẩy nắm chặt váy ta, nó đang cố kiềm lại mấy giọt nước mắt sắp rơi xuống hai má. Harald liên tục cúi người nhặt mấy viên đá ném vào bọn tiên nhưng chẳng ăn thua (vì họ mặc giáp). Cả hai bên cứ đánh nhau đến khi ta nhận ra Laegel đang tiến đến phía mình sau các cây sồi cổ thụ. Vừa trông thấy gương mặt hoàng tử dưới ánh sáng mờ nhạt từ đèn đuốc, bụng ta đột nhiên đau nhói.

– Mẹ, mẹ sao vậy? – Celas hốt hoảng.

Thingildur mau chóng hạ gục một tên lính trước mặt chàng rồi đỡ lấy ta.

– Naren…

– Bụng thiếp… bụng thiếp đau quá, phu quân – ta nắm chặt tay chàng.

Laegel ra hiệu cho bọn lính dừng tấn công. Ta đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy Tesindir đã bị bắt, khắp người con ta đầy vết thương đang rỉ máu. Harald và Celas quỳ bên cạnh ta, trông tụi nó mếu máo thật tội nghiệp.

– Phu nhân – Harald gục mặt lên tay ta – Phu nhân đừng có chuyện gì.

– Mẹ ơi – Celas đã bật khóc nức nở.

Laegel dùng gươm đâm thẳng vào vai Thingildur.

– Hãy thay con mình nhận sự trừng phạt này vì nó dám đả thương Farlen – hoàng tử lạnh lùng nói.

– Phu quân!

Thingildur lắc đầu, cánh tay ướt đẫm máu của chàng vẫn nắm lấy tay ta.

– Ta ổn, không sao.

Laegel hướng đôi mắt không chứa đựng cảm xúc về phía ta.

– Cô đã nguyền rủa Tauren, đúng chứ?

Ta im lặng không đáp. Tiếng sói tru từ đâu vang lên làm đám tiên hốt hoảng, họ mau chóng giơ cung kiếm lên, sẵn sàng chiến đấu nếu thú dữ xuất hiện. Laegel liếc mắt sang bọn thuộc hạ.

– Tách hai người này ra.

– Buông ra! – Thingildur hét lên khi bị bọn lính kéo khỏi ta – Laegel, ngươi không được làm gì nàng.

Harald cùng Celas cũng bị đám tiên trói tay lại. Chỉ còn mình ta được tự do, nhưng tim ta giờ đây nặng nề như có hàng trăm gông cùm đeo vào. Ta nhìn Laegel bằng đôi mắt mệt mỏi, đau thương.

– Hãy thả họ ra, anh muốn ta làm gì ta cũng chịu.

Hoàng tử cười nhếch mép.

– Kể cả việc ngủ với ta ư?

Ta vung tay tát một cú trời giáng vào má hoàng tử, đến độ miệng anh ta bật cả máu.

– Ngài Laegel – Farlen ôm vết thương tiến đến bên chủ nhân.

Laegel túm lấy áo ta, vẻ mặt hoàng tử trông như con sói bị bỏ đói lâu ngày, nay tình cờ vồ được miếng mồi ngon trước mắt.

– Bọn người nhà của cô ta muốn làm gì mà chẳng được, không cần cô ra điều kiện với ta. Nhưng còn cô, ả đàn bà độc địa, ta muốn cô quay về Green Garlen giải lời nguyền cho Tauren ngay lập tức.

– Buông nàng ấy ra, Laegel – Thingildur hét lên.

Laegel đẩy ta về phía Farlen.

– Trông chừng cô ta.

Farlen túm chặt cổ tay ta, còn Laegel thì tiến về phía Tesindir và rút thanh gươm bên hông mình kê vào cổ nó.

– Hãy giải lời nguyền cô đã đặt lên Tauren, bằng không ta sẽ giết tên này.

– Tesindir! – Thingildur và ta hét lên.

– Anh… anh ơi – Celas run rẩy hướng đôi mắt to tròn về phía anh mình.

Đứa con đầu của ta trông chẳng có vẻ gì sợ hãi, thật trái ngược với các thành viên trong gia đình nó. Tesindir chỉ ngước mặt nhìn Laegel, miệng nó kéo thành một đường cong.

– Thật thú vị khi thấy một tên hoàng tử tiên cao quý lại làm chuyện hèn hạ thế này. Ngươi đang uy hiếp một phụ nữ bằng con của cô ta sao, Laegel?

Lưỡi gươm ấn sâu vào cổ Tesindir. Thứ chất lỏng màu đỏ từ cổ con ta bắt đầu nhỏ xuống mặt đất.

– Nào, Adena, hãy thề là cô sẽ theo ta về Green Garlen giải lời nguyền cho Tauren đi.

Tesindir và Thingildur vùng vẫy trong tuyệt vọng.

– Không, mẹ không được làm thế.

– Naren, xin nàng đừng hứa với gã.

Ta hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ sự bình tĩnh trong lòng rồi nhẹ nhàng nói:

– Ta theo ngươi, vậy ngươi cũng phải thả chồng con ta ra.

– Phu nhân, đừng hứa – Harald cắn chặt môi – Con xin người đừng hứa.

Laegel hét lên.

– Ta muốn cô phải thề kia kìa, phải thề chứ không chỉ hứa suông.

Ta lườm Laegel.

– Ta chỉ cầu cho Tauren cũng sẽ chịu đau đớn trong tình yêu như ta, ta không nhớ đã nguyền rủa cô ta phải chết.

Hoàng tử giật mạnh tóc Tesindir về phía sau rồi cười mỉa mai.

– Tauren đang đau khổ vì tình yêu tan vỡ. Cô có biết tiên tộc sẽ chết nếu không chịu đựng nỗi đau quá giới hạn không?

A, ta chợt hiểu ra sự tức giận của Laegel rồi. Anh ta đúng là có lo lắng cho người bạn thơ ấu của mình, anh ta cũng sợ mất cô ta đấy. Nhưng điều làm hoàng tử điên tiết như hiện tại không phải vì cái chết đang cận kề với Tauren. Hoàng tử giận bởi Tauren đã yêu kẻ khác, đã vì kẻ khác mà sắp lìa xa cõi đời này chứ không phải vì mình.

Thế mà Tharan cứ bảo con trai ông ta đã yêu Adena này, làm ta bảy năm qua luôn day dứt bởi đã bỏ lại hoàng tử trong khu rừng tiên tộc, vì không đáp lại tình cảm của anh ta. Suy cho cùng, ta đúng là kẻ thích tự mình mộng mơ vào những thứ bản thân chẳng bao giờ chắc chắn. Laegel vẫn mãi yêu quý cô bạn ấu thơ, vẫn mãi là gã hoàng tử chẳng bao giờ thôi ích kỉ.

– Tốt thôi – ta cười nhẹ – Ta tin ngươi sẽ thả phu quân và các con nên ta sẽ thề.

– Naren! – Thingildur đau khổ nhìn ta – Xin nàng đừng đồng ý quay về đó.

Ta nhìn Thingildur với ánh mắt chan chứa tình yêu thương, cũng như pha lẫn một ít sự tàn độc (không biết chàng có nhận ra không).

– Đừng lo phu quân, thiếp chắc chắn sẽ an toàn trở ra. Chàng và các con tuyệt đối không được mạo hiểm đến Green Garlen đấy.

Ta đứng giữa khu rừng rộng lớn, nói to:

– Ta thề sẽ giải lời nguyền cho Tauren.

Chẳng có gì xảy ra sau khi ta lập lời thề. Chắc Laegel đã hi vọng sẽ thấy một trận cuồng phong nổi lên, sấm chớp xuất hiện trên bầu trời khi ta lập lời thề. Nhưng tuyệt nhiên chẳng có gì kịch tính diễn ra cả.

Hoàng tử mang bộ mặt ngờ vực kéo ta lên ngựa.

– Ta tạm tin cô.

Bọn lính tiên lấy mấy mảnh vải bịt mắt chồng con ta lại, sau đó chúng trói họ vào gốc cây với những ngọn đuốc được cắm bên dưới.

– Đợi khi lửa làm đứt mấy sợi dây, các ngươi sẽ được giải thoát – Farlen thấp giọng nói.

Trước khi rời đi, Laegel bắt thêm cả Celas đang bị trói chặt vác lên vai mình.

– Cha ơi! – Celas hoảng hốt kêu lên.

– Celas! – Thingildur thét lên – Celas, con bị gì vậy?

– Phải có thêm con tin cô mới không dám làm càng – Gã hoàng tử chết tiệt nói.

– Laegel, sao ngươi dám lật lọng hả? – ta gào lên – Thả con ta ra mau!

Laegel nở nụ cười nhạt.

– Chỉ cần cô giải lời nguyền xong, ta hứa sẽ thả mẹ con cô về bên Thingildur.

Hoàng tử đặt Celas lên ngựa của ta, sau đó anh ta cùng đám quân của mình tiến về Green Garlen.

Celas tội nghiệp cố nép người vào lòng mẹ.

– Con sợ lắm…

Ta ôm chặt con trai, thủ thỉ:

– Đừng lo, cục cưng bé bỏng. Mẹ nhất định sẽ mang con trở về bên cha và anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.