“Ngày hôm nay ngươi chia rẽ ta và phu quân, cũng như tình cảm của con trai ta và người thương của nó, ta sẽ ghi nhớ chuyện này. Ta nguyền rủa ngươi, kẻ thấp kém, mai sau ngươi cũng sẽ nếm qua nỗi cay đắng của tình yêu như chính ta hiện giờ mà thôi”.
Ta chợt nhớ ra lời nguyền năm xưa đã đặt lên Tauren. Ta không ngờ nó có thể ứng nghiệm. Nhưng trong sâu thẳm thâm tâm của Adena này, ta chưa bao giờ mong muốn Tauren phải chịu đựng kết cuộc như vậy. Trước cái chết của Enlerde đáng thương, ta đã rất tức giận. Khi chúng ta không kiểm soát được chính mình thì thường làm những việc ngu ngốc, thậm chí độc ác như ta của trước đây.
– Nhưng chẳng phải người tiên bất tử sao? – ta quay sang phu quân – Các người chỉ chết nếu như bị vũ khí tác động vào cơ thể, làm sao có thể chết vì một nỗi đau tinh thần chứ?
– Có đấy, thưa nữ thần – Farlen giải thích – Chúng tôi có thể lìa đời nếu con tim tan nát. Điều đó còn khủng khiếp hơn việc bị gươm giáo đâm vào người.
Tesindir đặt tay lên vai ta.
– Sao mẹ phải tỏ vẻ khó xử chứ? Đó chẳng phải là tin tức tốt sao? Con thật sự đang rất vui đấy, cha mẹ à.
– Con… con muốn nói gì?
Tesindir bật cười khùng khục, điệu bộ trông rất kì lạ.
– Ả ta sắp chết rồi, ả phải chết để trả giá cho những gì mình đã gây ra với Enlerde.
Ta và Thingildur kinh ngạc nhìn con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/elven-vow-uoc-hen-tien-toc/3264260/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.