Chương trước
Chương sau
Laegel dùng đôi mắt buồn rầu xoáy thẳng vào tim ta, ta không hiểu vì sao anh ta lại có thái độ kì lạ như thế. Laegel đáng lí ra nên tức giận, hoặc sửng sốt khi biết ta đang mang thai con người khác, nhưng anh ta lại trưng bộ mặt cứ như vừa mất đi thứ gì đó quý giá lắm vậy.

– Hoàng tử – ta lay Laegel – Ta xin anh hãy giúp ta giữ bí mất.

Laegel gật đầu.

Hoàng tử dìu ta đứng lên rồi nói:

– Cô về phòng đi, ngoài trời gió lạnh sẽ không tốt cho cô và đứa bé.

Laegel đưa ta về phòng. Khoảng cách giữa khu rừng sồi và cung điện vốn không xa, vậy mà ta lại có cảm giác như phải đi cả một vòng Midgard bằng đường bộ vậy. Ta và hoàng tử chẳng nói với nhau câu nào suốt chiều dài con đường dù tay anh ta vẫn nắm chặt lấy tay ta.

Cuối cùng cửa phòng cũng đã hiện ra trước mắt, ta cúi đầu cám ơn hoàng tử rồi ngồi xuống giường vuốt ve cái bụng chưa nhô ra, mỉm cười hạnh phúc. Trong người ta lại mang thêm một đứa trẻ của Thingildur, người đàn ông ta thật lòng yêu mến, điều đó khiến ta rất vui nhưng ta cũng không rõ vì sao tim mình lại cảm thấy nặng nề vô cùng, có lẽ do thai kì đầu tháng khiến ta khó chịu chăng?

Ta ngước mắt nhìn vầng trăng khuyết trên cửa sổ rồi cười khẽ.

– Artemis, Eileithyia, mong hai chị hãy giúp đứa bé này chào đời an toàn (Artemis ngoài là nữ thần săn bắn còn được xem là người bảo hộ phụ nữ cùng trẻ em).

Sau khi cầu nguyện xong, ta sai người mang một bình nước và một chậu đồng đến, sau đó ta rót nước vào trong chiếc chậu rồi niệm thần chú.

Ta muốn gặp Gaia để nói cảm ơn vì những gì người đã nghĩ cho ta, cũng như muốn xin lỗi nữ thần vì lần trước mình đã thất lễ với người. Nhưng ta đợi mãi cũng chẳng thấy hình ảnh nữ thần đâu cả, có lẽ Gaia lại đi đâu nữa rồi (hoặc bà ấy lại tiếp tục trở về nguyên trạng đất của mình). Ta thất vọng ngả lưng xuống giường rồi ngủ thiếp đi.

Từ lúc nhớ ra Thingildur, ta đã ít nằm mơ hơn. Vậy nhưng hôm nay ta lại có một giấc mộng kì lạ, nói đúng hơn là đáng sợ vô cùng. Ta chạy mãi trong làn mưa tên, rồi có một cô gái đã che chắn cho ta trước những mũi tên nhọn. Ta đã khóc rất nhiều trước cái xác của người lạ mặt đấy cho đến khi tỉnh giấc.

– Naren.

Gương mặt dịu dàng của Thingildur đang nhìn ta, ta khó khăn ngồi lên.

– Chàng vào từ khi nào thế?

– Từ nãy rồi, nhưng vì nàng ngủ say nên ta không muốn đánh thức nàng. Nàng ra mồ hôi nhiều quá này.

Thingildur đưa tay lau nhẹ trên trán ta, đôi mắt chàng thật ấm áp, thật đáng để ta tin tưởng. Ta cầm tay chàng đặt vào bụng mình rồi mỉm cười. Thingildur có chút bất ngờ, nhưng một đường cong xuất hiện trên môi chàng.

– Con sao? – phu quân nhìn ta.

Ta nhẹ nhàng gật đầu.

Thingildur ôm chầm ta rồi nhấc bổng ta lên.

– Cám ơn nàng, phu nhân. Ta sẽ mang nàng và các con đi khỏi đây, chúng ta sẽ sống một cuộc sống êm ả nhất cho đến ngày thần linh muốn chia lìa đôi ta.

Ta nghĩ thầm trong bụng các thần vốn đã muốn chia lìa ta và chàng ta từ lâu rồi, chẳng qua ta với Thingildur có sợi dây liên kết vô hình nào đấy do các nữ thần vận mệnh tạo ra nên có muốn cắt cũng khó lòng cắt được. Nhìn gương mặt rạng rỡ chứa đầy hạnh phúc của phu quân, ta bất ngờ cũng cười to theo chàng.

Thấm thoát cũng đã đến ngày con người ngoài kia mang rượu đến cho tiên tộc Green Garlen. Tharan là một vua tiên rất thích uống rượu. Ông ta có một hầm rượu khổng lồ dành riêng cho mình dưới lòng đất nhưng dường như điều đó vẫn chưa đủ đối với vua tiên, đó là lí do Green Garlen phải lấy thêm rượu từ thế giới bên ngoài để làm đầy bộ sưu tập của nhà vua.

Đoàn người tiến vào khoảng sân lớn của cung điện Green Garlen lúc xế chiều, những bộ áo nâu sờn cũ của họ vương đầy tuyết trắng như một minh chứng cho thấy mùa đông khắc nghiệt ngoài kia, hai bên đoàn người là binh lính tiên vận giáp phục sáng ngời với gương mặt không chút biểu cảm.

– Chúng tôi gặp vấn đề với bọn ngựa – một con người lên tiếng – tuyết phủ kín khiến ngựa không di chuyển được nên chúng tôi phải kéo những thùng rượu bằng sức của mình, điều đó khiến mọi thứ chậm trễ, mong các vị thứ lỗi.

– Không sao – Laegel gật nhẹ đầu – Ta rất hài lòng vì mẻ rượu đã đến kịp trong hôm nay. Các ngươi đã làm rất tốt.

Ta đứng cạnh Laegel nhưng thỉnh thoảng lại nhìn về phía cha con Thingildur. Phu quân đôi lúc cũng liếc mắt về phía vợ mình như muốn nói gì đấy, còn cậu con trai Tesindir thì cứ mãi hướng ánh nhìn về phía một cô gái nhân tộc tươi tắn trong hàng ngũ loài người. Cô gái đó có mái tóc nâu thẳng mượt được phủ kín dưới chiếc mũ vương vài bông tuyết, đôi mắt cô cũng không rời khỏi Tesindir yêu quý một giây nào. Đột nhiên thiếu nữ nhìn ta với khóe miệng hơi cong lên. Không cần mất nhiều thời gian để suy nghĩ ta cũng đoán được cô nàng kia là “người quen” của cậu con trai mình.

Gilion – tay quản gia kiêm người hầu thân cận của Tharan chịu trách nhiệm thanh toán giá cả của những thùng rượu. Khi mọi việc trao đổi đã xong, đoàn người thu xếp quay về thì Laegel vội lên tiếng:

– Ta thấy mùa đông năm nay rất lạnh nhưng loài người các ngươi vẫn cất công mang những giọt rượu quý giá vào đây đúng hẹn cho cha ta, ta rất cảm kích. Ta muốn mối quan hệ giữa tiên và người phải có sự quan tâm, tôn trọng nhau, chi bằng các ngươi ở lại đây một đêm tránh rét rồi trưa mai quay về cũng được, xem như đó là sự đáp trả lòng nhiệt thành của mọi người. Bóng tối dường như đã bao phủ ngoài kia, nơi bọn ác thú cư trú, nếu các ngươi trở về vào lúc này ta sợ mạng sống các ngươi sẽ không an toàn đâu.

Con người nhìn nhau rồi suy nghĩ. Thật ra họ chẳng cần vắt óc mà nghĩ ngợi nhiều, họ phải đồng ý ngay đấy chứ. Tự dưng bản thân mình được những sinh vật cao quý mời vào nơi ở của họ để hưởng thụ, được bảo vệ xuyên suốt bởi những lính tiên điển trai (dù đoàn người phần lớn là đàn ông),có kẻ ngốc mới từ chối. Vậy là con người đồng ý ở lại Green Garlen một đêm mặc cho mấy tiên nhân khác không mấy hài lòng.

Dù Tharan hay bất kì người tiên nào tại Green Garlen đều tỏ vẻ không vui bởi quyết định của Laegel, ta lại mang tâm trạng cảm kích anh ta vô cùng. Ta biết Laegel cho phép con người ở lại vương quốc chỉ để ta cùng chồng con mình thể lẻn ra khỏi đây cùng họ, hoàng tử hoàn toàn đều vì ta mới chấp nhận bị đồng tộc phê phán.

Quá nửa đêm, ta cầm một chiếc đèn nhỏ phát ra ánh sáng bạc nhàn nhạt rồi tìm gặp Thingildur cùng Tesindir. Nơi ba người chúng ta gặp nhau là rừng sồi sâu trong rừng. Ta nhanh chóng đi về chỗ hẹn thì chợt nhận ra có một người lạ mặt đang đứng cùng chồng con mình.

Người lạ mặt tháo mũ áo choàng xuống rồi mỉm cười.

– Công nương, rất vui được gặp người – thiếu nữ tươi tắn lúc chiều cúi nhẹ đầu – Con đã nghe Tesindir kể về người rất nhiều lần. Công nương đúng là xinh đẹp vô cùng.

– Cô là…

– Là Enlerde, thưa người.

– Không phải, ý ta muốn hỏi cô là con người hay là thần tộc? Lúc chiều vì cô đứng xa ta quá nên ta không cảm nhận rõ được thần khí nơi cô, nhưng giờ ta mới phát hiện ra cô phảng phất năng lượng từ thần giới dù năng lượng đó yếu hơn ta rất nhiều.

Thingildur và Tesindir trố mắt nhìn nhau rồi nhìn sang ta và cô gái tên Enlerde.

– Mẹ à – Tesindir lay ta – Mẹ đang nói gì vậy?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.