Sáng hôm sau, ta dạo chơi quanh vườn hoa cùng Tesindir bé nhỏ thì bị kẻ nào đập mạnh vào gáy dẫn đến bất tỉnh. Lúc thị nữ tìm thấy ta đang ngất xỉu ngoài vườn thì con trai của ta và Thingildur đã không còn bên cạnh ta nữa.
Ngay khi hay tin Tesindir bị mất tích, Thingildur đã vội vã chạy từ ngoài thành về. Chàng vừa trông thấy ta đang ngồi thất thần bên chiếc nôi trống thì cũng ngã khuỵu xuống.
– Là kẻ nào… – Thingildur lê bước về phía ta – Con trai của ta…
Iphi công chúa ôm ta vào lòng để an ủi. Iphi đã ra lệnh cho binh sĩ đi khắp nơi tìm Tesindir nhưng vô ích, nó dường như đã bốc hơi ra khỏi kinh thành này.
Đêm đến, ta vẫn ngồi bất động bên chiếc nôi trống của con mình. Thingildur trở về với vẻ mặt xanh xao, hốc hác.
– Phu nhân…
Ta không để ý đến chàng mà vẫn ngồi im thin thít.
– Phu nhân, ta tìm được mảnh vải quấn con chúng ta phía bên ngoài khu rừng thông.
Ta chạy về phía Thingildur.
– Thinliv, chàng đã có manh mối về Tesindir?
Tay của Thingildur run rẩy siết chặt mảnh vải.
– Naren… ta sợ rằng con đã bị sói vồ mất rồi. Ta thật là người cha thất bại mà.
Thingildur ngã vào lòng ta
– Ta xin lỗi nàng, Naren…
Ta đẩy Thingildur ra.
– Thiếp không tin! Con thiếp có một nửa dòng máu thần tộc, nó không thể dễ dàng bỏ mạng như thế!
– Naren…
Ta chạy ra sau khu vườn, nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/elven-vow-uoc-hen-tien-toc/3264239/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.