Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, ta dạo chơi quanh vườn hoa cùng Tesindir bé nhỏ thì bị kẻ nào đập mạnh vào gáy dẫn đến bất tỉnh. Lúc thị nữ tìm thấy ta đang ngất xỉu ngoài vườn thì con trai của ta và Thingildur đã không còn bên cạnh ta nữa.

Ngay khi hay tin Tesindir bị mất tích, Thingildur đã vội vã chạy từ ngoài thành về. Chàng vừa trông thấy ta đang ngồi thất thần bên chiếc nôi trống thì cũng ngã khuỵu xuống.

– Là kẻ nào… – Thingildur lê bước về phía ta – Con trai của ta…

Iphi công chúa ôm ta vào lòng để an ủi. Iphi đã ra lệnh cho binh sĩ đi khắp nơi tìm Tesindir nhưng vô ích, nó dường như đã bốc hơi ra khỏi kinh thành này.

Đêm đến, ta vẫn ngồi bất động bên chiếc nôi trống của con mình. Thingildur trở về với vẻ mặt xanh xao, hốc hác.

– Phu nhân…

Ta không để ý đến chàng mà vẫn ngồi im thin thít.

– Phu nhân, ta tìm được mảnh vải quấn con chúng ta phía bên ngoài khu rừng thông.

Ta chạy về phía Thingildur.

– Thinliv, chàng đã có manh mối về Tesindir?

Tay của Thingildur run rẩy siết chặt mảnh vải.

– Naren… ta sợ rằng con đã bị sói vồ mất rồi. Ta thật là người cha thất bại mà.

Thingildur ngã vào lòng ta

– Ta xin lỗi nàng, Naren…

Ta đẩy Thingildur ra.

– Thiếp không tin! Con thiếp có một nửa dòng máu thần tộc, nó không thể dễ dàng bỏ mạng như thế!

– Naren…

Ta chạy ra sau khu vườn, nơi có một hồ nước nhỏ rồi rút con dao bên hông của Thingildur ra rạch một đường sâu vào lòng bàn tay mình.

– Naren, nàng làm gì vậy? – phu quân hốt hoảng chạy về phía ta.

– Cấm lại gần – ta hét lên – Thiếp sẽ có cách tìm con mình.

Máu đỏ tươi chảy ra từ tay ta. Thần tộc thuần túy sẽ mang loại máu có màu sắc như vàng nấu chảy gọi là “ichor”. Giờ phút này, máu ta đã không còn là ichor nữa, đó là bằng chứng cho thấy ta hoàn toàn thuộc về Thingildur, thuộc về tiên tộc.

Ta ném mảnh vải quấn con mình vào hồ rồi khẽ đọc thần chú:

– Tesindir, đứa trẻ mang một nửa dòng máu của ta, con đang ở đâu? Tesindir, mẹ muốn gặp con.

Mặt hồ bắt đầu sôi lục bục. Tesindir bé nhỏ dần hiện ra giữa lòng nước, thằng bé đang khóc inh ỏi. Thingildur lao về phía hồ rồi hét lớn:

– Tesindir!

Mũi ta bắt đầu rỉ máu. Ta loạng choạng rồi ngã về sau.

– Phu nhân, cẩn thận!

Ngay khi Thingildur chộp được ta thì ảo ảnh của Tesindir cũng biến mất.

– Phu quân, con chúng ta vẫn còn sống – ta thì thào – Chúng ta phải cứu nó.

Xung quanh ta tối sầm lại.

Khi ta mở mắt ra thì đã thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc: Phòng ta tại Olympus.

– Chào Adena.

– Anh… – ta ngơ ngác nhìn người thiếu niên trước mặt.

Apollo vẫn tỏa sáng ngời ngời như thường lệ.

– Tại sao em lại ở đây? Chẳng phải em…

– Em đang ở trong giấc mơ – Apollo cười rạng rỡ nói (anh ta chói lòa đến mức ta còn không dám nhìn thẳng) – Ta có việc muốn dặn dò em nên đến báo mộng cho em đây.

Ta hồi hộp nhìn anh trai (vì đây là người anh đẹp mã của Adena này nên ta cần phải đấu tranh tư tưởng không được rung động với anh mình).

– Có… có việc gì ạ?

– Ta đã thấy trước tương lai gần của em tại nơi này – Apollo lo lắng nhìn ta – Em và phu quân mình sẽ phải chia xa. Kinh thành này sẽ sớm chìm trong khói lửa. Nhưng mà em hãy an tâm, các vị thần sẽ không bỏ rơi em.

Ta tỉnh giấc. Thingildur đang ngồi bên cạnh vợ, Iphi và chồng công chúa – Terr thì ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ.

– Adena – Iphi chạy về phía chiếc giường – Cô tỉnh rồi.

– Công chúa, con của ta vẫn còn sống – ta đẩy tấm chăn ra khỏi người – Phải mau tìm nó, phải tìm đứa trẻ đáng thương đó…

Iphi nắm lấy tay ta rồi nói:

– Ta tin là thằng bé vẫn ổn. Hơn nữa Terr đã điều tra được manh mối về Tesindir.

Ta đi về phía ngài Terr.

– Có thật không?

– Phu nhân hãy bình tĩnh – ngài Terr từ tốn nói – Ta đã cho người theo dõi lãnh chúa Meselen, kẻ duy nhất không có mặt trong chuyến đi tuần hôm con nàng mất tích. Thuộc hạ ta đã phát hiện trong lâu đài của hắn có vài vật dụng liên quan đến trẻ nhỏ dù hắn chưa hề có con cái.

Messelen là em họ của Iphi, hắn mồ côi cha mẹ từ bé và rất yêu công chúa. Iphi ghét hắn, ta thường có mặt cạnh công chúa khiến hắn không giở trò ve vãn cô được nên Messelen luôn xem ta là vật cản đường. Có lẽ hắn bắt Tesindir là muốn trả đũa ta chăng?

– Ta muốn kiểm tra nơi ở của Messelen – ta nhìn vợ chồng Iphi – Xin hai vị hãy giúp ta.

– Tesindir không có trong tòa lâu đài – Terr thất vọng nói – Ta nghĩ rằng cậu bé đã bị mang đi nơi khác. Messelen không ngốc đến độ để cậu nhóc ở lại nơi này.

– Ta muốn tìm con mình! – ta đập tay xuống bàn – Nếu Tesindir có chuyện, ta sẽ không bỏ qua cho Messelen đâu, dù hắn có là cháu nhà vua đi chăng nữa.

Thingildur tiến về phía ta rồi ôm lấy ta.

– Naren, ta xin nàng hãy bình tĩnh. Thật ra bọn ta đang nghi ngờ về chuyện Messelen có cấu kết với bọn yêu tinh âm mưu hãm hại vương quốc. Nhưng bọn ta chưa có bằng chứng, đức vua lại quá yêu thương hắn nên…

Apollo đã nói Gedalin sẽ bị diệt vong.

Nếu nơi này gặp chuyện, vậy thì gia đình nhỏ của ta, gia đình nhà vua và tất cả mọi người sẽ thế nào? Lẽ nào đứa cháu trai mà Tharon yêu thương chính là kẻ sẽ phá hoại vương triều này? Ta có nên nói với ba người kia về giấc mơ của mình?

Ta nhìn những ánh mắt chất chứa đầy sự lo lắng của họ, ta không muốn bưng bít bất kì điều gì, ta sợ mọi chuyện sẽ quá trễ nếu ta không nói.

– Gedalin sẽ gặp biến cố lớn. Các vị thần đã báo mộng cho ta như thế.

Điều kì lạ là Thingildur lẫn vợ chồng Iphi đều không tỏ vẻ bất ngờ trước lời ta vừa thốt ra. Công chúa nở nụ cười buồn bã.

– Bọn ta cứ ngỡ đó chỉ là lời tiên tri lỗi từ xa xưa. Nhưng nếu chính miệng của cô, một nữ thần chính thống đã phán xét như thế về vương quốc, bọn ta thật sự phải tin vào số phận bi thảm dành cho vương quốc của cha mà thôi.

– Công chúa, cô nói thế là có ý gì? – ta siết chặt hai tay – Lẽ nào mọi người đã biết trước chuyện này?

Thingildur buồn bã đáp:

– Nhà vua Tharon được lệnh của các thần xây dựng Gedalin để tránh sự quấy nhiễu của những chủng tộc khác tại Midgard này, nhưng đồng thời họ cũng đưa ra lời tiên đoán Gedalin sẽ sụp đổ bởi một kẻ đồng tộc. Nhiều năm qua, bệ bạ luôn sai sứ giả tìm kiếm sự giúp đỡ từ thần linh nhưng họ đều một đi không trở lại. Nhưng bệ hạ thật sự đã an tâm vì nàng đã đến đây, Naren à. Nàng được xem như kẻ sẽ cứu rỗi Gedalin vào ngày tàn của nó.

Ta đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Ta nhìn phu quân.

– Thinliv, chẳng lẽ chàng kết hôn với thiếp vì biết rõ thiếp sẽ là công cụ giúp nhà vua của chàng?

– Naren, nàng hiểu nhầm rồi…

– Từ đầu mọi người chấp nhận ta vì nghĩ rằng ta sẽ mang lại tia hi vọng cho Gedalin?

– Adena, cô hiểu sai ý chúng ta rồi – Iphi vội chen vào – Chúng ta không có ý định lợi dụng cô, mọi người yêu quý cô mà.

Ta lùi về sau rồi tức giận lườm bọn người trước mắt.

– Các người từ đầu đã giấu ta về lời tiên đoán. Ta chợt nghĩ con trai ta liệu có phải do các người giữ làm con tin để buộc ta giúp vương triều này, đúng không?

– Naren, sao nàng có thể nghĩ như thế? – Thingildur lộ vẻ tức giận – Ta chỉ vì không muốn nàng lo lắng mà thôi.

– Ta sao có thể tin các người chứ? Ta sẽ tự đi tìm con mình, sau đó ta sẽ quay về thần giới cùng nó.

Ta dùng phép dịch chuyển ra ngoài vương quốc, trước khi biến mất khỏi Gedalin, ta nghe tiếng gọi thống khổ của Thingildur vang vọng.

Lẽ ra từ đầu ta không nên rời bỏ thần giới để đến đây. Ta đã quá si tình, để giờ chuốc lấy sự việc thế này đây. Sau khi tìm được Tesindir, ta nhất định sẽ cùng con trai về Olympus, mặc kệ kinh thành của bọn tiên tộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.