Cả lũ tức tốc phi đến. 1 căn nhà 3 tầng xây lọt thỏm về sau vỉa hè không quá xa chúng tôi, người phụ nữ trong độ tuổi trung niên không ngừng khua tay hét gọi cả bọn. Như được cứu sống, tôi chạy mỗi lúc một nhanh bắt kịp 2 anh em Việt, lũ xác sống gần vườn hoa Hàng Đậu bắt đầu đánh hơi chạy vào!!
– Mở cổng cho chúng cháu với! – cả 3 hét kêu sự giúp đỡ
1 người đàn ông béo lùn với mái tóc đã bạc xuất hiện nhanh chóng mở chiếc cổng sắt!! Chúng tôi đẩy Thu vào trước, lũ xác sống bám đít đằng sau nãy giờ có vẻ cảm nhận được mình sắp để vuột mất con mồi, chúng lao còn điên cuồng hơn những con ở vườn hoa Hàng Đậu chạy lại.
Tiếng cổng sắt đóng kịch! Cả 3 an toàn nằm lăn ra đất thở đầy khó nhọc. Những con xác sống chỉ còn cách hăm dọa, với tay, khò khè bên ngoài. Chúng bu kín nhưng chẳng có cách nào tiếp cận, người đàn ông vừa cứu chúng tôi nét mặt thoáng hiện vẻ hoảng hốt…
– Chúng cháu cám ơn bác! – tôi nói nhằm xua tan cảm giác lo sợ của người đàn ông đó
– Thôi, các cháu mau vào đi.
Chúng tôi vội vã ngồi dậy, bầu trời lúc này đã chuyển màu xanh đêm. Cả 3 bước vô trong nhà trước. Nét mặt ai nấy bây giờ mới được giãn ra, Việt lúc này cởi bỏ chiếc khăn trên mặt, mái tóc đã được cắt ngắn kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau. Tôi đăm chiêu khi thoáng thấy 1 vết sẹo trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ebolavior/2708075/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.