Đúng là những nơi nguy hiểm nhất là những nơi an toàn nhất. Tôi đang ám chỉ khu phổ cổ với sự đông đúc thường ngày của từng gánh hàng buôn bán khắp mọi nẻo đường. Từng ngã tư chật ních người với đa dạng các loại hàng hóa bày la liệt giờ vắng vẻ, không 1 bóng người, chỉ còn là nơi neo đậu cho xe cộ.
Tôi bước rón rén qua 1 con phố đã hỏng biển tên, nhưng những năm tháng sống ở đất nghìn năm văn hiến vẫn đủ để tôi nhận ra con phố Hàng Gai đã từng nhộn nhịp từ thủa nào, cắt ngang con phố Hàng Hòm yên bình êm ả, tiến tới phố Hàng Mã đủ màu sắc hình hài mỗi dịp lễ hội đã tan hoang, cháy rụi, còn Hàng Bạc, Hàng Buồm chẳng biết ra sao.
Tất cả bây giờ chỉ còn vẻ xơ xác như bức tranh sơn dầu ẩm mốc, úa vàng nghiêng mình trước dòng chảy của thời gian. Lòng đường bừa bãi, mùi hôi thối bốc lên dày đặc, tôi giống như 1 chiến binh đã tử trận bằng phép màu nào đó sống dậy, chứng kiến hậu quả khốc liệt của chiến tranh mang tới.
Những con đường quanh co đã nhỏ, nay lại càng nhỏ hơn. Tôi cố gắng tránh hết sức những con xác sống vật vờ, len lỏi qua các ngóc ngách tìm kiếm cửa hàng tiện lợi.
Tôi rút 1 thanh gỗ ra khỏi balo phòng thủ, con đường mòn dẫn lỗi vào những chỗ chưa bao giờ khám phá. Phía trước, 1 chiếc camry trắng đâm vào thân cây cổ thụ khiến cửa kính vỡ toang, nóc xe như bị 1 lực mạnh chẻ sang 2
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ebolavior/2708069/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.