Ông bác sĩ và trợ lý vội vã chạy lại xem.
– Hiền! Hiền ơi, em làm sao thế?
Cô không trả lời cho dù cả 2 đã làm mọi biện pháp. Gấp rút ông liền đưa tay ra bắt mạch nghe ngóng
– Mạch đập rất yếu!!!
Mặt cô bác sĩ tái mét, xanh xao hẳn đi.
– Có khi trúng gió chăng? – anh trợ lý xen vào
– Nhanh, bế cô ấy lên giường nghỉ ngơi!!
Cả 2 người khẩn trương bế cô lên, xoa bóp mặt và 2 bên vai rồi dọc xuống sống lưng, ít phút sau tình hình có vẻ khả quan hơn nhưng trong lòng tôi vẫn còn nghi hoặc.
Bên ngoài kia vẫn ồn ào tiếng còi, tiếng người nói và cả tiếng cánh máy bay trực thăng quay quần quật trên đầu.
– Chuyện gì xảy ra với cô ta vậy? – cô phóng viên mở lời
– Có lẽ là quá sức, chăm lo cho hàng trăm người như vậy việc ngất đi cũng không có gì khó hiểu! – tôi đáp
– Sao cô không tiếp tục công việc của mình nhỉ? – Việt xen vào
– Ờ ha, nhân tiện tên tôi là Ngọc, rất hân hạnh khi được làm quen với 2 cậu!
Cô ta nháy mắt với bọn tôi, cái cử chỉ của mấy cánh phóng viên luôn là như vậy, niềm nở và lúc nào cũng biết cách tạo ấn tượng tốt, thích kiểm soát mọi việc. Ngọc nhanh chóng cùng anh đồng nghiệp xách máy quay ra khỏi ki-ốt lẻn lỏi trong dòng người tiến về gần hiện trường tác nghiệp.
– Tao và mày có đi luôn không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ebolavior/2708048/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.