Nghe ông Nguyễn Cừ nói vậy Hoàng Mộc hoàn toàn bị bất ngờ, nhân loại vì sao phải chịu cảnh nô lệ, không dám phản kháng, chính là bởi sinh mạng mỗi người bị lũ octopieus nắm trong tay, thông qua nhện quỷ tùy ý chúng diệt sát.
Hoàng Mộc hướng ông Nguyễn Cừ cung kính nói:
-Nhờ ông giúp cháu dấu kín chuyện này.
-Cháu yên tâm ta sẽ không kể với ai, cũng vì vậy ta mới phải chạy ra đây nói chuyện, công lao cháu cứu anh trai và dân làng ta cảm ơn còn chưa hết, thân già này chỉ muốn sống yên ổn đến hết đời thôi.
-Cảm ơn ông, sau này có dịp cháu sẽ đến thăm ông
-Haha hẹn ngày tái ngộ, chúc cháu và mọi người thượng lộ bình an.
Hoàng Mộc nhìn theo ông Nguyễn Cừ đến khi ông vào thôn mới quay đi, cậu tin tưởng ông sẽ không tiết lộ chuyện này với ai. Qua cử chỉ, nét mặt, lời nói Hoàng Mộc nhận ra sự phúc hậu của ông, với lại nếu chuyện này lộ ra sợ rằng không chỉ riêng Hoàng Mộc mà cả làng Hoa Ban đều bị liên lụy, không ai được lợi ích gì.
Minh Nguyệt thấy Hoàng Mộc quay về, tò mò hỏi:
-Ông Nguyễn Cừ nói chuyện gì với bồ thế?
-Nhện quỷ trong tim mình đã bị nọc độc của rết khổng lồ ăn mòn, nói cách khác bây giờ bản thân mình không còn bị nhện quỷ đeo bám.
Cả bọn nghe xong, một hồi sau mới hết sức sửng sốt
Lôi Viêm vẻ mặt vui vẻ:
-Thật là nhân họa đắc phúc, cơ duyên xảo hợp thế nào mà nhện quỷ chết đi, Hoàng Mộc thì bình an.
Đổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/earth/353332/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.