Chương trước
Chương sau
Đang hưng phấn trước bữa ăn thịnh soạn, lại bị mệnh lệnh của Hoàng Mộc ngắt hứng, Củ Hào không khỏi có biểu cảm càu nhàu. Tuy nhiên cảm xúc chỉ thoáng qua ngay sau đó liền vui vẻ nghe theo sự phân công của Hoàng Mộc.

Từ cây đại thu to lớn bầy Phi vân điểu vừa nãy yên tĩnh bỗng trở nên hỗn loạn. Lấy phi vân điểu đầu đàn làm trung tâm, tất cả tụ họp lại một chỗ, bộ dáng rất khẩn trương, cố nhiên kình địch đến từ bầu trời chúng đã phát hiện ra.

Bầu trời cao xanh vời vợi, thỉnh thoảng có từng cụm mây trắng xếp nhiều tầng, ánh nắng vàng chan hòa hư không. Từ nền trời đó có một chấm nhỏ đang dần hóa lớn, dường như là rơi tự do, phương hướng rõ ràng là ngay đầu phi vân điểu đầu đàn.

Với đôi mắt rất tinh tường, cố nhiên nó đã thấy rõ hình dáng vật thể kia, không ai khác chính là Hoàng Mộc, một nhân loại bằng xương, bằng thịt mười mươi.

AAAAAAA

Tiếng kêu thất thanh, bộ dáng hoảng sợ của Hoàng Mộc lọt vào ánh mắt của Phi vân điểu đầu đàn, đôi mắt hơi híp lại rồi chuyển ánh nhìn về phía Củ Hào cùng Độn Thiên Giáp. Hai tên này sau khi ném Hoàng Mộc xuống đất đã bắt đầu di chuyển ra xa.

Với cái đầu chim mào đỏ của Phi vân điểu liền hiểu sự tình, hẳn đây là món quà muốn tỏ ý kết giao của hai cự thú kia. Chuyện này cũng rất bình thường, bởi lẽ nhiều hung thú đã có linh trí, việc hợp tác giữa các loài khác nhau vẫn thường xuyên diễn ra.

-Hừ dù sao cũng chỉ là một con mồi nhỏ, nhận trước rồi xem hai vị kia muốn làm gì.

Với suy nghĩ đó, Phi vân điểu cất lên một tiếng thanh minh, mấy chục phi vân điểu khác đang bay lượn trên đầu tự động tách ra để mặc cho con mồi rơi xuống.

Vị trí rơi rất chuẩn xác, Phi Vân điểu cũng không cần phải làm động tác gì thêm, chỉ việc há cái mỏ nhọn đớp con mồi.

Còn vài mét nữa thôi Hoàng Mộc sẽ nằm trong miệng phi vân điểu, bổng nhiên tiếng thét thất thanh dừng lại, vẻ mặt hốt hoảng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một nụ cười mỉa mai thoáng qua.

Hoàng Mộc lộn một vòng trước mỏ Phi vân điểu tránh thoát cú đớp, thuận thế một cước đá ngay mặt nó.

Hai mắt Phi vân điểu như muốn lòi ra, một cước này đối với nó chẳng khác gì muỗi chích inox nhưng bị con mồi yếu ớt giỡn mặt giữa tộc bầy làm nó bạo nộ.

Con mồi yếu ớt kia không hiểu làm cách nào có thể đá trúng mặt nó một cái, sau đó ngã xuống cành lá rậm rạp, hốt hoảng chạy đi. Nhìn bộ dáng vụng về trèo từ cây đại thụ to lớn xuống đất, suýt mấy lần sắp ngã của Hoàng Mộc, lũ phi vân điểu không khỏi khinh thường. Có một số con ngước mắt nhìn về đầu đàn của chúng.

Nhận ánh mắt khinh bỉ của tộc bầy, phi vân điểu đầu đàn đã nộ lại càng thêm nộ, lập tức tung cánh đuổi theo. Không quản là uy nghiêm giữa tộc bầy hay là uy vọng trước hai cự thú trên trời, con mồi này nhất định một ngụm nuốt sạch, hơn nữa từ cơ thể Hoàng Mộc nó phát hiện ra quặng xuyên thiết.

Về vấn đề này, Hoàng Mộc không hề dấu diếm mà còn đeo mấy viên quặng to như viên gạch sau lưng. Nếu đổi lại là một người dày dạn kinh nghiệm vậy chắc chắn sẽ nhìn ra âm mưu ẩn dấu phía sau, nhưng nó chỉ là hung thú vừa có linh trí, màu lông cũng chỉ mới lốm đốm chuyển sang màu vàng. Trong suy nghĩ của phi vân điểu đây chỉ là mòn quà kết giao của hai cự thú trên trời. Món quà này nó thích.

Chỉ một thoáng đã đuổi kịp, chiếc mỏ há to muốn đớp, bất ngờ cành cây dưới chân Hoàng Mộc gãy ngang khiến hắn rơi xuống một đoạn, tay chân luống cuống bấu víu khắp nơi mới giữ cơ thể không rơi xuống đất, cú ngã vừa vặn giúp hắn thoát chết trong gang tấc.

Ngó thấy con mồi chui vào tán cây rậm rạp, phi vân điểu vung cánh chém liên tiếp, cành cây đứt như rạ, tốc độ phá rừng của con chim này đương nhiên là vô cùng mau lẹ. Hắn mới bò được một đoạn đã thấy phía sau lưng bừng sáng ánh mặt trời, quả nhiên là phi vân điểu đã vạch cành cây đi vào.

Phập

Cực nhanh, cực mạnh, cực hiểm chiếc mỏ không khoan nhượng mổ xuống. Âm thanh cùng cảm giác thô ráp vọng về khiến Phi vân điểu mở mắt giật mình, trong tâm trí của nó con mồi này đã xác định, nhưng kết quả đáp lại chỉ là thân cây cứng cáp. Lắc đầu làm bong một mảng vỏ cây, đảo mắt nhìn quanh, con mồi mà nó tìm kiếm đã ngã oặn ẹo dưới mặt đất, đang cố gượng dậy để chạy.

Phi vân điểu ba lần vồ hụt, máu dồn lên não, cảm tưởng như bộ lông đã đỏ lại càng thêm sẫm, không đợi con mồi chạy ra khỏi tán cây, nó trực tiếp bổ thẳng một đường xuống dưới, những cành cây ngáng đường gãy rào rào.

Thân hình phi vân điểu va chạm với mặt đất, cành cây đổ rơi xuống phía sau phụ họa thêm cho vẻ khủng bố. Móng vuốt sắc bén đạp lên con mồi, mỏ nhọn mổ xuống, nhưng con mồi mà nó nghĩ là yếu ớt cứ như là cá chạch vậy, vô cùng trơn trượt, lúc nào cũng chỉ xượt qua, đòn đánh không trúng đích.

Hai bên giằng co một lúc khiến mặt đất bị phá hủy, bụi bay mù mịt, Hoàng Mộc tận dụng một thoáng mù mịt chạy đi. Phi vân điểu đương nhiên không hề bỏ cuộc, rượt đuổi theo con mồi, nhưng vẫn như vậy con mồi này mắc phải vận may cứ mỗi lần sắp nuốt gọn thì lại vô tình bị ngã, vô tình nhảy lên cao, vô tình được cành cây, tảng đá ngáng đường.

Hai bên đuổi chạy không hề dừng lại, bầy phi vân điểu thấy thế muốn xúm lại giúp đỡ nhưng với cái tôi cao vời vợi phi vân điểu đầu đàn há để cho chuyện mất mặt đó xảy ra, tiếng kêu gắt gỏng vang lên xua đuổi hết những phi điểu muốn tham dự.

Con mồi này nó quyết bắt cho bằng được. Ánh mắt tập trung cao độ, tốc độ đẩy lên cao nhất, mọi thứ xung quanh trở nên không còn quan trọng, thứ phi vân điểu muốn nhất lúc này chính là con mồi trước mắt.

Phía trước chính là ngọn núi lớn chắn đường, Hoàng Mộc đã bị dồn vào đường cùng. Đến sát chân núi hắn quay người lại, vẻ sợ hãi hoàn toàn biến mất thay vào đó là một nụ cười rạng ngời.

-Ta với ngươi kết thúc ở đây thôi

Đương nhiên ngôn ngữ của nhân loại phi vân điểu không hiểu, nhưng vẻ tự tin của Hoàng Mộc khiến nó ngưng trọng. Không mổ mà dang rộng cánh phải chém ngang, đá núi bị cắt ngọt như bùn đất, vạch lên tia lửa sáng chói.

Vẫn như các lần trước con mồi không hề bị thương, Hoàng Mộc nhảy cao né tránh, thuận thế tung một cước vào mặt phi vân điểu.

BỒNG

Âm thanh trầm thấp vang lên, cú đá này khác hẳn với cú đá trước đó, nó là toàn lực. Đầu của phi vân điểu là hạng nào cứng cáp, trúng một cước này lập tức xiêu vẹo, đập mạnh xuống mặt đất, đôi mắt thất thần, cố nhiên là đã bất tỉnh. Với thể chất mạnh mẽ giây lát trôi qua phi vân điểu lấy lại thanh tỉnh.

Ánh mắt hoảng hốt nhìn quanh, toan vung cánh chống trả, nhưng khắp thân thể nó là một dải lụa xanh buộc chặt từ lúc nào. Dải lụa quấn lấy hai cánh, hai chân, buộc vào thân cây cổ thụ, phần đầu bị kéo gập ra phía sau nhưng nơi mỏ chim vẫn được tự do.

Phi vân điểu sợ hãi ra sức dãy dụa, hình ảnh nhân loại trước mắt từ con mồi yếu ớt bỗng chuyển thành hung thần ác sát.

Dải lụa hình thành từ linh lực của Hoàng Mộc há một phi vân điểu lông còn chưa chuyển sang màu vàng phá vỡ. Nó dãy dụa thế nào cũng không thoát ra khỏi ràng buộc, bất lực cất tiếng kêu gấp gáp, huy động bầy đàn hàng nghìn con diệt sát Hoàng Mộc.

Nghe tiếng kêu thất thanh của thủ lĩnh, bầy phi vân điểu có chút khó hiểu nhưng đây là địa bàn của chúng, kia là thủ lĩnh của chúng sao có thể không làm theo.

Những Phi vân điểu ùa ra từ khắp mọi phía, quy tập đến chỗ đầu đàn ở gần ngọn núi. Màu lông lấp lánh ánh bạc tương phản với ánh nắng mặt trời, số lượng đông đảo che kín khoảng không. Thế đến khoa trương, dù là Hoàng Mộc đi nữa đứng trước một nghìn phi vân điểu vây đánh cũng khó đường tránh né.

Có điều hắn cũng không cần phải làm điều đó, từ ngọn núi mọc ra hàng vạn sợi dây leo, dây leo như hoa cỏ được mưa xuân tưới tẩm, vươn ra nhanh chóng. Ở cuối mỗi chùm dây có thể thấy những con khỉ mặt đỏ linh hoạt leo trèo. Thì ra tận dụng sự chú ý của Phi vân điểu vào Hoàng Mộc, Củ Hào đã lặng lẽ phục kích sẵn ở sau ngọn núi.

Dây leo hướng đến bầy Phi vân điểu trên không. Ban đầu còn nhởn nhơ, nhưng thoáng sau tốc độ đã nhanh như tên bắn, bầy phi vân điểu hoàn toàn bị bất ngờ, không kịp né tránh.

Hàng loạt tiếng kêu kec kec vang lên, từng con bị dây leo quấn lấy rồi lôi xuống, đối mặt với chúng chẳng khác gì một khu rừng công kích.

Vài trăm phi vân điểu đến sau thấy vâỵ vội vàng đảo cánh bay đi, nhưng bất ngờ một lực đẩy mạnh mẽ xuất hiện ném chúng xuống mặt đất, dây leo vươn lên tóm gọn cả bầy. Độn thiên giáp bay ra từ phía sau ngọn núi, dáng vẻ có chút diễu cợt.

-Chỉ là mấy con chim mà cũng đòi chạy thoát sao.

Cuộc chiến diễn ra chỉ hơn mười phút đồng hồ, hầu hết bầy phi vân điểu đã bị Củ Hào bắt giữ. Kế hoạch này là Hoàng Mộc bày ra để đỡ một phen chiến đấu, dù sao đối phương là một nghìn phi vân điểu, nói đánh thắng thì không khó nhưng để tóm gọn 1000 con chim hoang dã thì không phải chuyện dễ dàng, chi bằng bay ra chút mưu mẹo đỡ tốn sức.

Trong hang động ở làng Tam Sơn, mặt hàng thinh thoảng xuất hiện các hố nhỏ, miệng hố có chất nhầy màu xanh vương vãi, cạnh đó là xác của một sinh vật ngoài hành tinh, hình dáng cơ bản giống như loài chuột nhưng lớn hơn con thỏ một chút. Chất nhờn màu xanh chính là máu của nó, trong những tháng vừa qua sinh vật này nhờ vào hàm răng và móng vuốt sắc bén, thường xuyên đào đất đi vào trong hang nơi dân làng đang trú ngụ.

May mắn thay mặc dù chúng có móng vuốt và răng sắc bén nhưng sức chiến đấu nhìn chung yếu ớt, mấy lần chui vào đều bị dân làng hợp lực xử lý. Có điều thịt của sinh vật này là chất độc đối với nhân loại, không thể ăn được, nếu không thì dân làng đã vớ được bè cứu sinh.

Hôm nay vẫn như mọi khi đất đá nơi đáy hang bắt đầu rục rịch đội lên, dân làng biết chính là kim thử đang đào hang đi vào. Mấy cụ ông nhếch nhác cầm rìu đợi trước, khi kim thử chui lên sẽ ra tay xử lý, đã lâu ngày không được ăn uống gì, bộ dáng mọi người rất mệt mỏi, cảm giác như cái rìu như nặng thêm cả chục lần. Dù vậy vì an nguy của cả làng vẫn buộc phải hành động.

Năm người đã vào tư thế, hai tay cầm chặt rìu đưa ra phía sau. Mặt hang bỗng nứt tung tóe ra một cái hố, một thân ảnh màu xám vọt lên không trung. Năm chiếc rìu đồng loạt vung ra.

Keng keng keng keng keng

Âm thanh như kim loại va chạm, tuyệt nhiên không có chất nhờn màu xanh tuôn ra như trong tưởng tượng của năm người, kim thử trước mắt đã biến mất. Thực tế không hẳn là biến mất mà là bị nuốt gọn, từ miệng hố lao ra một đầu sâu đất, miệng hình tròn đường kính bằng với cơ thể, cắm chi chít răng nhọn.

Sâu đất lao ra hoàn toàn bất ngờ, một ngụm nuốt gọn kim thử, nhát rìu của năm người bổ vào thân thể nó, giống như bổ vào hòn sắt, tuyệt không gây ra thương tích gì.

Sâu đất cúi người để lộ hàng chục con mắt xếp đều quanh chiếc miệng, thân thể dài ngoằng của nó vẫn đang còn ở trong lỗ hổng. Nó vì truy đuổi kim thử mà vào đây, nhưng có vẻ chỉ một con kim thử còn lâu mới đủ thỏa mãn cái dạ dày đói khát, lập tức chuyển mắt sang dân làng ở gần đó. Bộ dáng thèm thuồng, nước dãi chảy ròng ròng.

Năm người sợ hãi hét toáng lên, những người khác ở gần đó cũng tương tự, tất cả đồng loạt bỏ chạy, nhưng họ biết chạy đi đâu, nơi đây là hang động khép kín.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.