Chương trước
Chương sau
Đoàn người kéo nhau rời đi khuất bóng dần nơi xa, Hoàng Mộc quay trở lại hang, chiến lực của thôn lúc này chỉ còn hắn và Củ Hào nhưng như vậy cũng tạm ổn.

Sáng nay sẽ tổ chức cơi nới thêm hang khoai môn. Tham gia công việc có mấy trăm thôn dân cùng với Củ Hào, nói là Củ Hào nhưng thực ra là Hoàng Mộc trực tiếp khống chế hàng nghìn dây leo làm việc. Những dây leo này sẽ đảm nhiệm việc đào đi phần đá thô, còn việc sửa sang cho đẹp đẽ dành cho dân làng.

Loài cây leo vốn không ưa thích đá núi tuy nhiên Củ Hào là sinh vật mạnh mẽ nhất trong loài, hơn nữa được sự hỗ trợ của Hoàng Mộc thường xuyên thôn phệ uất hương đan cùng với nhiều loài hung thú khác nhau khiến số lượng dây leo đã mọc đủ 10 vạn sợi, đồng thời mỗi sợi tỏ ra rất cứng cáp, ở trạng thái bình thường không cần cường hóa, lớp vỏ đã mang một màu xanh sáng bóng.

Một nghìn sợi dây leo được Củ Hào hóa cứng, lớp vỏ biến thành màu ngọc bích, chỉ hóa cứng thông thường vậy mà đã trở thành lớp bảo vệ chắc chắn nhất của quần thể dây leo trước đây.

Hoàng Mộc rất ngạc nhiên về điều này, tâm ý trao đổi với Củ Hào, muốn thử xem nếu cường hóa đến trạng thái tốt nhất thì dây leo sẽ chuyển biến như thế nào.

Củ Hào liền điều động lực lượng, một sợi dây leo trong một nghìn sợi tự động tách ra, vỏ cây óng ánh bắt đầu thay đổi kết cấu biến thành từng lớp vảy, màu sắc cũng chuyển từ ngọc bích sang màu tím. Một cảm giác rất chắc chắn tỏa ra.

Hoàng Mộc rút đao Phi Vân, dồn linh lực vào thân đao, một kích toàn lực chém xuống.

Keeng âm thanh thanh thúy vang lên, thân đao rung nhẹ bật ngược trở lại, Hoàng Mộc nhìn kết quả, trên dây leo mà một vết xước cũng không có.

-Độ cứng rắn thật ghê gớm, ngươi phát triển tốt lắm Củ Hào.

Nhận được lời khen từ Hoàng Mộc, bản thể Củ Hào ở ngoài thôn rung lên thích thú, nhất thời hàng vạn dây leo xào xạc, như cơn gió luồn qua rừng tre.

Để đào đá núi chỉ cần cường hóa thông thường là được, Hoàng Mộc trao đổi ý niệm giải tán đi lớp màu tím, sau đó khống chế một nghìn dây leo đục khoét.

Đá núi với người bình thường thì rất cứng cỏi nhưng trước Củ Hào cũng chỉ như bùn đất, từng tảng đá bị chọc thủng rơi xuống lổm ngổm. Bên dưới mấy trăm dây leo khác chờ sẵn, chúng cuộn những tảng đá lại rồi lôi ra ngoài.

Các thôn dân theo sau sửa sang lại nơi sinh hoạt cho bằng phẳng, đẹp đẽ, cũng như dựng các công trình phụ đi kèm.

Đến 10 h sáng Minh Nguyệt, Ngọc Lan, Đổng Kiếm, ông Hoàng Xuân quay trở về, mỗi người đầu tóc có phần bù xù, cố nhiên là đã trải qua lôi lực rèn luyện.

Đi vào thấy Hoàng Mộc đang cặm cùi đào hang, ông Hoàng Xuân sảng khoái hô:

-Haha thật là tuyệt, tắm mình trong lôi điện cơ thể ta như trẻ ra cả chục tuổi.

Hoàng Mộc nghe lời nói liền dừng công việc, quay người lại, nom bộ dáng ông nội có vẻ tả tơi nhưng rất hả hê, sức khỏe tràn trề. Trong lòng không khỏi dấy lên niềm vui mừng.

Đổng Kiếm ở bên lên tiếng:

-Hôm nay mình tu luyện, hiệu quả vẫn y nguyên như hôm qua.

-Vậy thì tốt quá rồi, sau này chúng ta sẽ thay nhau canh giữ làng và rèn luyện. Bây giờ Mộc sẽ quay trở lại đầm lầy rồi sau đó cùng với Lôi Viêm đi đến làng Tam Sơn xem tình hình thế nào.

Minh Nguyệt lo âu:

-Mộc đi đến làng Tam Sơn vậy có nguy hiểm không, hay để mình đi cùng.

-Nguyệt yên tâm, rút kinh nghiệm lần trước, lần này mình sẽ mang theo cả Củ Hào. Mọi người ở nhà canh phòng cẩn thận nhé, dựa vào tình hình tháng vừa qua, địa bàn quanh thôn hẳn không có sự tình gì đặc biệt đâu. Tiểu Tuyết, Tiểu Hắc Bạch cùng bầy đại bàng có về cùng không.

-Không chúng vẫn ở cùng Lôi Viêm hấp thu lôi lực, có vẻ chúng hấp thu được nhiều hơn bọn mình.

Tán ngẫu mấy câu, Hoàng Mộc ngồi lên trên Củ Hào rồi cùng với mấy chục con khỉ mặt đỏ rời đi, khoảng cách so với đầm lầy không quá xa, đại khái Củ Hào di chuyển 30 phút đã tới, trên đường cũng không có hung thú nào trêu chọc hắn.

Từ xa nhìn lại đã thấy một màn lửa to lớn che chắn trước Độn thiên Giáp, đằng sau chính là đại bàng, Tiểu Hắc Bạch, Tiểu Tuyết cùng với Lôi Viêm, trước màn lửa là một lớp bùn đất khá dày. Những bùn đất này do đầm lầy bắn lên, lại bị lực đẩy của Độn Thiên Giáp ngăn chặn, lâu dần hình thành một tường bùn. Sấm sét vẫn đều đặn đánh vào màn lửa, khoảng cách của mọi người đã tiến gần đầm lầy hơn so với hôm qua, chỉ còn cách 1km.

Củ Hào rầm rộ đi tới làm cả bọn chú ý. Hoàng Mộc mỉm cười nói với Lôi Viêm

-Viêm có thể khống chế màn lửa lớn hơn được không, Củ Hào cũng muốn tắm thử lôi điện.

-Không có vấn đề gì.

Nói xong Lôi Viêm ngưng tụ màn lửa rộng ra 200 m2, độ dày thì giảm đi một ít chỉ còn 50 cm. Củ Hào lổm ngổm bò tới đứng bên Độn Thiên Giáp, với hình thể khổng lồ dù sắp xếp gọn gàng vẫn có nhiều phần vươn ra bên ngoài màn lửa.

Lôi điện vô tình oanh kích trúng, khiến dây leo giật nảy lên, dù vậy chỉ một vài tia sét chưa qua hỏa diễm tẩy lễ cũng không làm gì được Củ Hào.

Ở trong phạm vi bao phủ của màn lửa, sấm sét đến liên miên không khác gì mưa xối. Giữa vùng lôi quang Củ Hào đang run lên phấn khích, từ những rung động thần giao cách cảm Hoàng Mộc biết rõ điều đó. Bầy khỉ mặt đỏ thì rón rén hơn một chút, mấy lần đi ra chui vào dưới tán cây leo mới thích nghi được với lôi điện. Hoàng Mộc cảm thấy mọi chuyện đều ổn bắt đầu ngồi xếp bằng trên chiếc ghế làm từ dây leo, tập luyện thần thức pháp yếu.

Tiểu Hắc Bạch Và Tiểu Tuyết ở dưới đất thấy vậy liền trèo lên, đứng cạch Hoàng Mộc, hai đứa này lớn nhanh như thổi, Tiểu Hắc Bạch thân dài 10m, cao 6m với bộ lông màu trắng sọc đen toát ra khí thế uy mãnh. Tiểu Tuyết cũng tương đương, bề ngang nhỏ hơn Tiểu Hắc Bạch một chút nhưng chiều dài cơ thể đã lên tới 20m, với đôi mắt trong vắt màu xanh cùng vẻ ngoài cân đối, ở giữa màn lôi quang càng thêm phần tiên thú.

Nói đến việc được hưởng lợi ích nhiều nhất từ lôi lực ngoài Lôi Viêm ra phải kể đến bầy đại bàng đang đậu trên mai Độn Thiên Giáp, trời sinh chúng có khả năng lôi điện nay được tẩm bổ bằng nguyên tố cùng hệ, khiến cơ thể tự động phát ra những tia điện rè rè chạy khắp bộ lông.

Sấm sét từ những đám mây trên đầm lầy trải qua hỏa diễm thanh tẩy vì sao lại có tác dụng luyện thể, điều này Hoàng Mộc chưa rõ. Có lẽ sau này trình độ lý giải về linh lực uyên thâm hơn mới có thể giải thích được hiện tượng, trước mắt cứ sử dụng đã.

Ở nơi đây ngoài bùn và sấm sét ra cũng chẳng có hung thú nào quấy rầy nhóm người tu luyện, thỉnh thoảng có một vài hung điểu bay lạc, bị sấm sét đánh trúng, cơ thể rơi xuống dưới, rất nhanh bị đầm lầy hút lấy, đến cả xương, lông cũng không còn.

Cả người và thú đắm chìm trong tu luyện đến 1 giờ chiều mới dừng, sau đó giống như ngày hôm qua, theo khẩu hiệu của Lôi Viêm tất cả lùi xa dần, đến khoảng cách hơn 2km sấm sét tắt hẳn.

-Mình muốn tới thôn Tam Sơn, Viêm đi cùng mình chứ.

Lôi Viêm mỉm cười đáp:

-Ừ đi thôi.

Hoàng Mộc quay sang dặn Tiểu Hắc Bạch, Tiểu Tuyết cùng bầy đại bàng trở lại thôn, phòng trường hợp bất trắc, dù sao cả Củ Hào và Độn Thiên Giáp đều ở nơi đây, chẳng may có hung thú nào đó muốn đánh chiếm địa bàn lại khó bề xử lý.

Củ Hào nhận được tín hiệu của Hoàng Mộc liền bò lên lưng Độn Thiên Giáp, sau đó tất cả cùng bay đi.

Mặt đất với vô số hung thú hình dạng thiên kỳ bách quái, lớn có, nhỏ có, Hoàng Mộc không dám chủ quan ra hiệu cho Độn Thiên Giáp bay lên cao tránh đi phiền phức.

Đường bay thẳng một mạch đến địa phận ba thôn Nhất Sơn, Nhị Sơn, Tam Sơn, thỉnh thoảng gặp phải một vài bầy hung điểu, chúng tự động tránh đường nhưng Củ Hào vừa trải qua lôi điện tẩy rửa đang rất đói, lền huy động hàng loạt dây leo tuôn ra tóm gọn chúng rồi thôn phệ.

Mỗi một địa bàn sẽ có một giống loài hung thú nào đó hùng mạnh nhất chiếm giữ, Hoàng Mộc trên đang thắc mắc không biết muốn cứu giúp thôn dân ba làng Nhất, Nhị, Tam Sơn thì phải đối mặt với loài hung thú nào.

Rất nhanh hắn đã biết đáp án, nhìn tổng thể bán kính vài km quanh ba ngôi làng, chủng loài chiếm ưu thế nhất vậy mà lại là Phi Vân điểu.

-Haha lại là bọn mày, thật là duyên nợ, cũng không trách được nơi đây có các mỏ quặng kim loại rất dễ thu hút Phi Vân điểu.

Hắn biết lũ này không phải là bầy cũ từng giao chiến, mà là các phi vân điểu vừa mới được thả xuống, số lượng lên tới 1000 con, có 100 con màu bạc còn lại tất cả mà xám, chỉ có một con lốm đốm màu vàng đang đậu trên cây đại thụ to lớn, chắc hẳn đó là đầu đàn.

Thông qua cặp mắt của bầy khỉ, Củ Hào nhận ra món ngon bên dưới, dây leo rung lên xào xạc như muốn thôn phệ hết thảy.

Nhìn Phi Vân điểu Hoàng Mộc không khỏi hoài niệm, chính tại nơi đây hắn phát hiện ra quặng xuyên thiết cùng cây xuyên thiết, nhờ đó con đường tu luyện mới trở nên rõ ràng, ngay cả cặp song đao hắn đang sử dụng cũng là lấy từ Phi vân điểu.

Hơn nữa ở thôn Trường Cửu đang có một con Phi Vân điểu sót lại, nhờ Minh Nguyệt nuôi nấng cẩn thận nên bộ lông đã lốm đốm ngả sang màu vàng, nghĩ đến điều đó Hoàng Mộc nảy ra một ý định, hắn quay sang truyền tin cho Củ Hào.

-Không được ăn thịt, ta muốn bắt sống toàn bộ lũ này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.