"Hm....mmmm.... À... em thưa... cô... cấu trúc của thì... thì... hiện tại... ơn... đơn... là... sắp dếch... cộng.... Hmm...." 
Hai bàn tay tôi chắp ra sau run lẩy bẩy, cả hai chân tôi cũng run lẩy bẩy. Lưng tôi hiện tại là một tầng mồ hôi lạnh... 
"Em có học bài không?" 
"Dạ... thưa cô... em..." 
"Vở ghi nhố nhăng, không thứ ngày tháng, kẻ hết bài gì cả. Bài tập không làm. 0 điểm cộng thêm 1 điểm công lên bảng." 
Nhận lấy vở từ tay cô, tôi nổi lên xúc động muốn khóc. Mà không, tôi đang rơm rớm nước mắt rồi... 
Lớp 6 học khó quá đi!! Khó chết mất!! Nhất là cái môn Tiếng Anh chết tiệt kia nữa!! 
(Ọ v Ọ)/ Nếu như tôi làm ở bộ giáo dục!! Nhất quyết phải quẳng ngay cái môn tà ma ngoại đạo này ra!! 
Tôi là người Việt Nam! Là cháu ngoan Bác Hồ!! Tại sao phải học cái môn này cơ chứ!! 
Ngồi vào bàn, điều đầu tiên là tôi há miệng cạp ngay vào tay thằng Lùn một nhát. Xong, nhanh tay bịt luôn miệng nó. 
Nó không hét lên được, mà cũng chẳng dám đánh lại tôi, đành ngậm ngùi kìm nén nỗi đau. 
Lát sau, khi cơn đau đã giảm, nó ấm ức hỏi tôi. 
"Tại... tại... sao mày... mày lại làm thế với tao?" 
Tôi hậm hực nhằm ngay chỗ vừa cắn còn nguyên dấu răng kia, cấu mạnh một cái. 
"Tại vì mày giỏi Anh nhất lớp!! Thằng đần!! Tao ghét mày! Tao lên bảng chịu trận! Mày không thèm ra tay ứng cứu! Thằng lừa thầy phản bạn như mày không xứng với tình huynh đệ cao quý của tao!" 
Nghe tôi mắng xong, mặt nó nghệt ra một lúc. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-thang-con-nha-nguoi-ta/4165/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.