"Hai người kẻ 34 người 36 sắp sang 40 đến nơi mà vẫn không thể tem tém lại sao??"
Nghe con bé Vương nói thế, tôi ho khan vài tiếng, hai tay đang chọc eo hắn đành nghiêm túc thắt caravat.
Tôi lựa cho Vương Thư cái caravat màu bạc được làm thủ công hoàn toàn, tỉ mỉ đến từng họa tiết kẻ sọc chìm.
Lựa lấy cái áo vest xám sang trọng khoác lên cho hắn, để rồi lùi lại vài bước nhìn tổng thể.
Nội tâm tôi tấm tắc khen mình có con mắt nhìn người.
Theo hắn đi ra tận cổng nhà, tôi tiễn bằng giọng thê lương.
"Chàng đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong đeo được ấn phong hầu, mặc áo gấm, trở về quê cũ, chỉ xin ngày về mang theo được hai chữ bình yên, thế là đủ rồi. Chỉ e việc quân k--"*
"Im."
Muốn nhây tiếp thì hắn đã để cái hôn dán môi tôi lại, xong thì ngồi vào xe phóng mất hút.
Mình tôi dựa cổng mà xấu hổ quá.
Ah... bác gái, em gái, bé chó hàng xóm đừng nhìn tuôi như thế.
Lão Sở đã mất từ tháng trước, Vương Ngân lên "kế ngôi". Thế nhưng tuổi thằng bé còn quá trẻ để có thể ngồi vào cái ghế đó, cho nên vấp phải phản đối của đa số cổ đông đã cùng sát cánh bên lão Sở là chuyện hiển nhiên.
Mà chú Lãnh đã rút khỏi tập đoàn, hoạt động độc lập từ lâu rồi. (Hiện tại đang tung tăng bên trời Pháp với thầy Vũ Vũ, không hẹn ngày quay về luôn. Tự hỏi hai ông lão 60 có thể bày ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-thang-con-nha-nguoi-ta/2867541/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.