Khi tôi bước đến tuổi 33, thì mẹ tôi lại bước sang hẳn thế giới bên kia.
Bà ấy không qua khỏi bạo bệnh.
Trong đám tang của bà, tôi không khóc nổi bởi lẽ đã khóc quá nhiều đến cạn nước mắt.
Vào những giây cuối cùng, bà không dặn dò tôi câu nào, tôi cũng không khóc lóc cầu xin bà đừng nhắm mắt.
Mẹ tôi chỉ nằm im trên giường, hai tay nắm chặt tay tôi. Bà xoa xoa nắn nắn từng đốt tay tôi. Bà nhìn tôi, dù không nói lời nào nhưng chỉ cần một ánh mắt của bà, tôi cũng hiểu vạn lời bà muốn nói.
Lúc nhắm mắt tưởng sẽ xuôi tay nhưng bà vẫn cố gắng nắm chặt tay tôi.
Trong căn phòng kín yên ắng, ngoài tiếng thở dồn dập, tiếng thở yếu ớt thì chỉ còn lại tiếng tích tắc kim chỉ giây.
Khi không còn nghe thấy tiếng tích tắc nữa là khi tôi bắt đầu bật ra những tiếng khóc phá tan giây phút yên ắng đầy xót thương ấy.
Mẹ tôi đã buông tay, tôi gào khóc giữ chặt lấy tay bà.
Người ta bảo tôi cố nén đau thương, tôi giận dữ quát mắng đuổi người ta đi, tôi chửi họ là lũ thần kinh, tôi nói rằng mẹ tôi chỉ đang ngủ thôi, đừng làm phiền bà.
Ngón tay tôi khẽ chạm lên mái tóc mây trắng của mẹ. Mái tóc ấy vẫn bồng bềnh mềm mượt như lần tôi chập chững đi từng bước vòng ra sau mẹ mà ngước lên nhìn, như lần đầu tôi lăng xăng hộ mẹ tết tóc, như lần đầu mẹ sai tôi gội đầu giúp.
Rút tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-thang-con-nha-nguoi-ta/2867537/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.