Chưa gì đập vào mắt đã là cái mặt cười nham nhở của thằng Dương Dư. 
"Chuẩn bị tâm lí chưa, mai tiến hành phẫu thuật nha." 
"Tổng là hết bao nhiêu?" 
"Boss Thư trả hết cho rồi." 
VCL. 
Thôi kệ đi, không cần phải áy náy hay biết ơn gì sất, bệnh này cũng một phần do hắn gây ra mà thôi. 
Nhìn xung quanh phòng bệnh, rõ ràng đây là phòng Vip, may mà không chết vì sĩ diện. Suýt thì tôi tính nói "Để tôi tự trả tiền" rồi đấy. Chứ có trả, chắc là bán nhà đi mất. 
Thôi không lo nhiều, dưỡng bệnh cho tốt đã. 
"Cái thằng ăn hại kia." 
..... 
Tôi ngửi thấy mùi sát khí cực nặng đang vây kín phòng bệnh. 
"Mày không coi mẹ mày ra gì." 
Sợ hãi ngó sang cầu cứu thì đã thấy thằng Dư biến mất, sợ hãi nhìn ra cửa đã thấy bóng dáng của ác ma má mì. Thôi xong, quả này không chết vì bệnh cũng chết vì mẹ bóp chết thôi! 
Nhanh Trí đặt chéo hai cánh tay tạo hình chữ X làm lá chắn, tôi sợ hãi gào thét. 
"Pi xà, tội thần đáng chết!" 
:'( Xem mẹ tôi ỉ thế hiếp đáp dân lành kìa, a a, đứt tai tôi mất!! 
"Khá khen cho tên nghịch tử nhà người, lệnh giờ ngọ ngày mai tiến hành phẫu thuật, phải thành công, nếu không, đem trảm thị chúng." 
"Tuân chỉ, a, a, đau con.. a ui..." 
Áp tay lên vành tai đã đỏ bừng, tôi sụt sịt muốn khóc. Mắt tôi ngấn lệ long lanh, môi tôi xịu xuống đáng thương, hai hàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-thang-con-nha-nguoi-ta/2867499/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.