Thật ra tôi bị bệnh về dạ dày.
"Có cần đi khám không?"
"Không sao, thi thoảng mới đau dữ dội vậy thôi."
Thằng bé hai tay chắp sau lưng, đầu cui cúi đi vòng quanh sô cô la, bánh đa sữa đậu nành đậu nành buôn ma túy chắc chỉ đợi nói câu:"Sống hay chết trả lời mau." mất thôi.
"Hay cứ đi khám cho chắc."
"Đã bảo không sao mà."
"Anh đừng có giấu tôi."
Cái khuôn mặt anh tuấn của nó cau hết lại, tôi tiện tay bóp má nó một cái làm môi nó chu ra.
Buồn cười hết sức, tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Á hự."
Mẹ nó, bụng tôi lại đau.
"Đưa anh mày đến bệnh viện cái..."
Pí po pí po, thật nhanh đã đến bệnh viện. Toan mở cửa xe đi xuống thì nó chặn tôi lại, túc tắc ra ngoài mở cho tôi. Thậm chí còn bế xốc tôi lên, không hề kiêng nể ánh mắt của mọi người xung quanh mà đi vào như thật.
Mợ nó, lần thứ 2 trong đời tôi phải chịu nhục như thế này!!
Đấu mắt với bạn bác sĩ tầm 5 phút, tôi đưa tay dụi dụi mắt xin thua.
"Trước đây cậu đã bị viêm loét dạ dày tá tràng đúng chứ?" - Bác sĩ vừa nói vừa lật sổ khám bệnh của tôi.
"Ừa."
"Là do stress cùng chế độ ăn thất thường trong khoảng thời gian dài."
"Biết rồi còn hỏi?"
Thấy tay mình động động, quay sang thì thấy Thu Vân đang bám lấy day day. Mặt nó vẫn còn nhăn kinh lắm, gương mặt ấy thoáng qua nét sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-thang-con-nha-nguoi-ta/2867497/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.