"Thư... à.. ừm..."
"Sao?"
Ngồi yên sau, lần này ngồi xoay lưng, tức là lưng tựa lưng hắn, tôi cứ bối rối mãi.
"Giờ.. thì đó... là người... người.. À thì... iu... iu... đúng không?"
"Yêu."
Chết tiệt!!
Không biết thằng Thư này hồi bé bị làm sao mà giờ nó lại bình tĩnh phát hờn đến thế!! Có cần nói thẳng, huỵch toẹt ra như thế không??
Cái thằng vụng về!! Nghèo nàn cảm xúc! Ít ra thì cũng nên có biểu cảm ngượng nghịu, ngại ngùng mới phải đạo chứ!!
Như tôi ấy, một người tự hào mang đủ 50 sắc thái biểu cảm... Mà tại sao lại là con số 50?
Tôi chả biết! Hôm nọ thấy bìa quyển sách của bố đề vậy nên mượn tạm dùng.
"Thế... giờ tao gọi mày... là gì?"
Phớt lờ.
Xem kìa!! Nó dám phớt lờ người yêu bảo bối cute moe moe như tôi kìa!! Hừ hừ, tôi tiên đoán mai này nó sẽ khóc một dòng sông vì hối hận luôn!!
"Gọi như bình thường." - Đây là lúc đưa tôi đến cửa lớp hắn mới nói.
"...."
Tan học, lại cùng hắn đi về. Lần này là tôi ngồi sau xiết chặt eo hắn.
Hắn liền chán ghét nhắc.
"Khó thở, bỏ ra."
.... Tôi bỏ qua, ôm chặt hơn.
Như mọi ngày, tôi thì cứ thao thao bất tuyệt về mấy sự kiện trên lớp, còn hắn thì mảy may không care lấy một từ.
Nhìn từ xa, tôi không khác gì một thằng con đang báo cáo lịch sử làm việc cho bậc phụ huynh... À không, chả có bậc phụ huynh nào lại bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-thang-con-nha-nguoi-ta/2867466/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.