Mặt tôi ngu ra, đại não tôi tạm thời đình chỉ hoạt động mất 10 phút. Rồi đến khi hoạt động lại liền đem nó vắt chất xám ra để dùng.
".... Như thích chú Itachi hả?" - Tôi chả biết đáp gì hơn ngoài câu này.
Bây giờ đến lượt mặt hắn ngu ra.
"...Ngu." - Vừa nói hắn vừa gõ mạnh lên trán tôi.
Xong, chả hiểu sao mặt nó nhăn lại như đít khỉ, hậm hà hậm hực đẩy tôi sang một bên, cáu kỉnh xách cặp đi về. Trong một khắc nào đó tôi thấy má nó... hơi đỏ.
Không, mày điên rồi Tâm à.
Sở Vương Thư ngoài cái mặt lạnh như tiền, đen như đít nồi ra thì làm gì đủ khả năng làm ra cái loại biểu cảm phong phú như thế được! Ảo giác! Là ảo giác!!
"Thư!! Đợi tao!!!" - Tôi hớt hải đuổi theo hắn.
Tay vừa nâng tính ôm eo hắn thì tôi khựng lại, đem nó đặt lên hai đùi mà miết lên miết xuống. Người tôi tự giác ngồi xa xa hắn ra, tưởng như chỉ cần dịch thêm 1 chút liền không thương tiếc trượt khỏi yên, răng môi cạp đất mà ăn.
Chẳng hiểu sao, tôi lại hành động như vậy...
"Thư."
Dù có gọi thêm vài ba lần thì hắn cũng chả đáp lại tôi. Điều đó khiến tôi... hơi hụt hẫng.
Dừng xe trước cửa nhà tôi, nó mới chịu hé lấy vỏn vẹn một từ.
"Xuống."
Thế nhưng tôi lại lì lợm đem cái mông mình dính lấy cái yên như chuột dính keo.
Đồ ác độc đó dám nghiêng cả cái xe sang bên phải, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-thang-con-nha-nguoi-ta/2867464/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.