Thật sự là có người!?
Nó lấy kính xuống rồi lau lau xong mới đeo lên.
Người đó đang nằm dựa người trên chiếc ghế dài màu trắng. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng... ừm, cúc trên không đóng hết, để lộ ra khuôn ngực trắng, khẳng định thiếu nữ nhìn là đổ máu. Hết sức quyến rũ a~ Nửa khuôn mặt được che đi bởi chiếc kính râm trông cực ngầu luôn. cái dáng người kia quả thực rất đẹp. Không biết... ấy, mà khoan, cái dáng người kia...
Chỉ có một người...
Chỉ có thể là Bảo thôi.
... Nó vẫn còn rất nhớ có lần. Sáu người bọn họ đi chung cùng nhau, dàn hàng ngang, trông Bảo là người cao nhất và có đôi chân thẳng và đẹp nhất. Cái đôi chân thon dài ở ghế kia.. chỉ có thể là anh ta. Với lại, vườn hoa này, anh ta là chủ nhân.
Tim đó đập thình thịch, sao lại gặp lại anh ta cơ chứ... cả sao giờ... anh ta đẹp trai thế chứ?
Hừ, Vũ Quốc Bảo...
Haiz, đây là vườn hoa của anh ta mà, đành phải ra ngoài thôi, mình chẳng muốn gặp mặt anh ta để rồi đối diện với nỗi đau đâu. Hơn nữa, hai năm trước, anh ta là người xúc phạm nó nhiều nhất làm nó đau đến tê dại. Nó hận anh, nhưng lại không hận nổi... vì yêu.
Nó ảo não lê bước ra khỏi vườn hoa nhưng mới đi được hai bước thì một giọng nói lạnh băng vang lên.
- Ai cho phép vào đây?
Bảo ngồi dậy, anh xoa xoa cái cổ trắng ngần của mình rồi cất giọng lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-nhoc-can-em-chon-ai/2545294/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.