Tình hình là hiện tại bàn ăn của nó rất là đông đúc, chật chội.
Những mười con người vây quanh một cái bàn cơ mà…
- Chật chội quá! – Nó nói nhỏ.
- Này, hay tôi với bà chuyển sang bàn bên cạnh ngồi đi cho thoáng mát. – Thư nháy mắt.
- Ừ, được đấy! – Nó vui vẻ gật đầu.
Thư với nó đang chuẩn bị thực hiện kế hoạch chuyển chỗ thì một giọng nói lạnh lùng vang lên làm hai người suýt té ngửa.
- Khó chịu vậy sao?
Ôi chết, nó quên mất nãy giờ Bảo ngồi bên cạnh nó.
Vậy là anh nghe thấy hết rồi hay sao? Hức…
- À, anh… nói chúng tôi sao? – Nó ngượng ngạo lấy ngón tay chỉ vào mặt mình.
- Nói ít hiểu nhiều. – Bảo nói cụt ngủn có vậy.
Nó khó xử quay sang nhìn Thư. Thư nhìn nó rồi cắn môi nói.
- À Nhi này, mẹ tôi hay nói với tôi là á: nghe lén là một việc làm rất là xấu đó!
- Ừ, đúng, đúng rồi! Đó là một tật xấu, vậy mà có người lại… - Nó đồng tình, hùa theo Thư.
- Có một số người tưởng mình tốt nên rất hay nói người khác nhưng lại chẳng bao giờ suy nghĩ rằng mình như thế nào. Tưởng mình nói nhỏ lắm. Ồ, nói nhỏ, nói nhỏ đủ cho tất cả bàn nghe. Như vậy cũng gọi là nói nhỏ sao? – Bảo tuôn ra một tràng rồi quay sang nhìn nó.
“ Nói to? “ – Nó và Thư quay sang nhìn nhau rồi lại quay sang nhìn mọi người.
Như và Kiệt ngồi đối diện chỉ có thể gật đầu mà thở dài.
Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-nhoc-can-em-chon-ai-phan-2/200201/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.