Khi ý thức được bản thân mình đang ở trong tình thế nguy hiểm. Nó vội vàng chạy đến bên mép cửa thang máy, cật lực nhấn nút thang. Nó nhấn loạn xạ hết lên, tự dưng lúc ấy hoảng quá, trong đầu nó chỉ còn suy nghĩ là “mình phải ra khỏi đây.”
Thấy không có tác dụng gì hết, nó liền chạy tới đập cửa, miệng không ngừng hét lớn:
- Ai đó ở ngoài không? Cứ tôi! Cứu tôi với!!
Chẳng biết cách hét như vậy có tác dụng không nữa. Mà, bình thường, nó coi trên phim thì hầu hết là không có tác dụng. Cái tình huống bị nhốt trong thang máy thế này nó hay thấy trên phim lắm này, cơ mà sao lại xảy ra với nó cơ chứ? Nên làm cái gì đây? Nếu nó không ra ngoài kịp thời thì nó sẽ chết ngạt trong đây mất thôi.
“À, mình còn có điện thoại.” – Ý nghĩ này chợt lóe sáng trong đầu nó. Vội vàng mở điện thoại, dãy số đầu tiên hiện lên trong nhật kí là “Kiệt Đệ”. Nó chẹp miệng rồi gọi điện thoại cho anh.
-...
- [Tút... tút... A lô, Nhi hửm? Có chuyện gì à?] – Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Kiệt.
- A, anh Kiệt ơi, hiện tại em đang bị mắc... k...
- [Mắc cái gì cơ?... Tút... A lô? Tút...]
Mất tín hiệu hoàn toàn.
Miệng nó ngay lập tức liền méo xệch.
Móe, cái tình huống gì đây? Nó đen đủi đến mức này ư? Điện thoại sập nguồn mất tiêu rồi. Hức...
Trời ơi, điện thoại không có thì nó còn có cách nào nữa đây?
Lúc này, nó nên làm gì cơ chứ?
o0o
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-nhoc-can-em-chon-ai-phan-2/1326992/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.