Trời sẩm tối cơn mưa nặng hạt rơi mãi không ngừng nghỉ Uy Vũngồi trên lan can dựa đầu vào chiếc cột nhắm mắt nghỉ ngơi , những hạt mưa lạnhgiá tạt vào mặt khiến anh bừng tỉnh nhớ lại thái độ của Uyên Nhi lúc chiều anhlại không thoải mái cho dù biết rằng bản thân đã từng làm những chuyện đángghét nhưng Uy Vũ không ngờ Uyên Nhi lại ghét anh tới như vậy . Đang suy nghĩ vẩnvơ đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai khiến Uy Vũ giật mình quay lại , TuấnAnh buông tay nhìn Uy Vũ cười hỏi
- Cãi nhau với nàng à?
Mím môi thật chặt Uy Vũ mệt mỏi lên tiếng
- Cậu nói đi sao congái lại khó hiểu như thế ?
Nhịn không được cười lớn Tuấn Anh gục đầu xuống cười khôngngừng , Uy Vũ nhíu mày không vui một lát sau anh như nhớ ra gì đó vỗ vai TuấnAnh
- Này cậu thấy Bảo Ngọchôm nay có lạ không ?
Câu hỏi bất ngờ khiến Tuấn Anh ngừng cười khuôn mặt đanh lạiánh mắt nhìn về phía xa
- Cho dù có thay đổithế nào cô ta vẫn là kẻ giết người …
Mưa rơi không dứt gió lạnh thổi qua khiến Uy Vũ rùng mìnhanh tự hỏi mình đang lạnh vì cơn gió khi nãy hay vì sự lạnh giá trong lời nói củaTuấn Anh ?
******************
Bình minh dần hé rạng bầu trời vẫn đọng lại chút âm u từ trậnmưa to tối qua Uyên Nhi chỉnh lại đồng phục nhìn chính mình trong gương đôi mắtthâm đen như con gấu trúc thì mặt mày lại ỉu xìu đêm qua cô lại mất ngủ , khôngbiết tại sao chỉ cần chợp mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-ho-cai-em-la-cua-anh/91914/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.