Trên con đường vắng vẻ hai hang cây bên đường đung đưa tronggió , từng cơn gió lạnh buốt thổi trên con đường . Uyên Nhi kéo chiếc khăn lenmàu trắng lên cao che đi chiếc cổ cùng đôi má đỏ bừng vì gió lạnh , cô quaysang phía Bảo Ngọc nhăn nhăn mũi càu nhàu
- Tháng 12 lạnh muốnchết mà vẫn phải đi học
Nhìn Uyên Nhi mặt nhăn như quả táo tàu Bảo Ngọc cười mỉmnhún vai
- Chịu thôi dù saocũng vẫn phải học mà
Xoa hai bàn tay lạnh buốt vào nhau Uyên Nhi lấy găng taytrong túi áo khoác ra vừa đeo vào tay vừa càm ràm
- Đúng là độc ác bắtnhững cô bé yếu đuối nhỏ bé như chúng ta phải chịu cực trời lạnh muốn đóng băngmà vẫn phải tới trường
Bảo Ngọc nghe xong thì cúi đầu thở dài , Uyên Nhi thấy bạncó vẻ mặt đó thì kéo tay Bảo Ngọc đi thật nhanh , đi qua một nhà hang cô nhìnthấy họ đang dựng cây thong mắt bỗng chốc sáng lên cô nhìn Bảo Ngọc vui vẻ hỏi
- Noel năm nay cậu có về nhà không ?
Tâm trạng đột nhiên xuống thấp tới cực hạn Bảo Ngọc buồn bãlắc đầu
- Cha mình không ởtrong nước nên mình sẽ ở lại trường
Biết bản thân đã vô ý nhắc tới chuyện buồn của Bảo Ngọc ,Uyên Nhi gãi đầu bối rối cười ngượng
- Mình xin lỗi mìnhvô ý quá
Lắc đầu mỉm cười Bảo Ngọc chấn an Uyên Nhi
- Không sao đâu mình ổnmà
Ngừng lại một chút Bảo Ngọc hỏi lại Uyên Nhi đang ủ rũ
- Cậu thì sao , cậu vềnhà chứ chắc hai bác nhớ cậu lắm đấy
Một ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-ho-cai-em-la-cua-anh/91913/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.