Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi mang theo chút hương thơm dịu nhẹ, trên đường lác đác vài người đi tập thể dục qua lại . Uyên Nhi nén nỗi xúc độnghướng ánh mắt rời đi không muốn tiếp tục nhìn Uy Vũ , cô sợ rằng nếu tiếp tụcnhì thì bản thân sẽ không khống chế được ma khóc thét lên nhưng cô không muốnkhóc ít nhất là trước mặt anh …
Nhìn cô gái đứng trước mặt anh biết cô đang tránh né anhnhưng anh không thể để cô tránh né anh như vậy mãi được chuyện này cần có một kếtthúc …
- Em không tin anh ?
Uy Vũ không ngần ngại hỏi thẳng vào vấn đề chính vì anhkhông sai nên anh không muốn giải thích gì cả anh chỉ muốn biết cô có tin anhtin vào tình cảm của họ hay không mà thôi
Câu hỏi kiểu quái gì thế này ? Uyên Nhi kinh ngạc ngẩng lênnhìn người con trai trước mặt không trả lời
- Em nói đi em có tinanh hay không
Sự kiên nhẫn hoàn toàn tan biến vì sự im lặng của Uyên Nhi ,anh quát lên với cô
Anh đang quát lên với ai vậy ? với cô sao ? Uyên Nhi cũng rấtgiận anh đã không nhận sai lại còn dám quát cô
- Anh hét cái gì hả mọichuyện rõ rành rành như vậy tôi lấy lí do gì để tin anh ?
Câu nói của cô khiến anh sững lại , anh nhìn thẳng vào mắtcô
- Em thật sự tin đólà sự thật , em thực sự tin anh là loại người đó ?
Uyên Nhi không trả lời cô xoay người muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/e-ho-cai-em-la-cua-anh/2141804/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.